Người Khác Là Vực Thẳm

Chương 19

“Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ ông ta rồi sao?” Diệp Tiểu Nhu khéo léo chuyển chủ đề, “Anh biết Trương Khâm đã nhìn thấy hung thủ? Vậy tại sao không để Tiêu Ngũ đưa ông ta đi thẩm vấn?”

“Hỏi ra được thì thế nào? Với mức độ xảo quyệt của tên hung thủ kia, chỉ dựa vào chút thông tin này thì chúng ta không thể bắt được hắn.” Dương Viêm thản nhiên nói: “Hơn nữa, Trương Khâm cũng không nhìn thấy diện mạo chân thực của hung thủ.”

Diệp Tiểu Nhu: “Cho nên, anh còn giăng những tấm lưới khác để bắt hắn?”

Dương Viêm cong khóe môi, chẳng nói rõ là đúng hay sai: “Chờ tin tức đi, Tiêu Ngũ hiện tại hẳn là đã tìm được manh mối.”

* * * * *

Có bao nhiêu người trong thành phố này chú ý đến thế giới dưới lòng đất?

Năm 2020, một số người dân ở một quận nào đó đã phàn nàn với các cơ quan liên quan rằng hệ thống cống rãnh của họ luôn bị tắc, thông nhiều lần mà vẫn không có hiệu quả nên người dân đã gọi điện cho các cơ quan liên quan và mong họ có thể giúp giải quyết vấn đề. Sau khi nhận được khiếu nại của người dân, các ban ngành có liên quan ngay lập tức cử chuyên gia đến xử lý sự việc nhưng không ngờ ngày hôm đó nhân viên lại tìm thấy một thi thể nam giới không thể nhận dạng ở đâu đó trong cống bị tắc.

Cùng năm đó, một công nhân điện lực ở nơi khác vô tình phát hiện ra một chiếc vali bên trong khi đang kiểm tra đường cáp thoát nước. Sau khi đem nó lên mặt đất mở ra thì phát hiện bên trong có một thi thể nữ, cũng được gói trong túi đựng thực phẩm, có lẽ do đã lâu nên khi tìm thấy chỉ còn lại bộ xương.

Năm sau, một công nhân bảo trì cống thoát nước ở một cư xá đô thị nào đó vô tình phát hiện ra một chiếc áo khoác màu xanh lam, khi đến gần mới nhận ra đó là một xác chết, thi thể đã bị phân hủy hoàn toàn, khuôn mặt đã sớm biến dạng. Không chỉ vậy, túi quần của người phụ nữ hoàn toàn sạch sẽ, không có manh mối nào để liên lạc với gia đình hay xác nhận danh tính, chỉ còn cách treo thưởng để tìm ra người nắm rõ vụ án.

Khi tốc độ phát triển và xây dựng đô thị không ngừng tăng nhanh, các tuyến đường ống ngầm quy mô lớn và phức tạp là một phần quan trọng trong cơ sở hạ tầng của thành phố. Ngay cả ở các khu đô thị cũ có trình độ phát triển tương đối lạc hậu, nhằm đảm bảo an toàn cho người dân và tránh tình trạng mưa to dẫn đến ngập úng, rò rỉ và nổ đường ống, mặt đất sụt lún khi tai nạn xảy ra, hằng năm đều có một số lượng lớn công nhân tiến hành bảo trì và nạo vét các đường ống.

Thế giới dưới lòng đất không phải là điều mà người bình thường có thể tiếp cận được. Suy cho cùng, một người trưởng thành không thể dễ dàng nâng được nắp cống thoát nước trên đường, những nhiệm vụ phức tạp này đòi hỏi những người có chuyên môn phải hoàn thành.

Nhưng có một loại người lại lợi dụng lợi thế đặc biệt nào đó của mình và bóng tối của thế giới dưới lòng đất để che giấu bộ mặt tội ác của bản thân.

Sở dĩ không tìm ra dấu vết của hung thủ trong hai vụ đột nhập, phân xác tại nhà là vì hắn đã ẩn náu trong đường ống ngầm của khu dân cư đó rất lâu. Khi đa phần mọi người đã ngủ say thì hắn mới lặng lẽ trèo ra ngoài đường ống và đi vào hành lang trống trải dưới màn đêm bao phủ.

Trương Khâm đã từng nhìn thấy hắn.

Khi nhận nhận lá thư cầu cứu do Lâm Y Y lén nhét ở tầng dưới, ông ta cũng không coi trọng, chỉ nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cô ấy đã báo cảnh sát từ sớm. Hôm đó khi dắt chó đi dạo, Trương Khâm đã chạm mặt Lâm Y Y nhưng ông ta không để ý đến ánh mắt cầu cứu của cô gái, bởi vì lúc đó tất cả các bà cô hàng xóm ở tầng dưới đều tụ tập lại để trò chuyện, Trương Khâm không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của một đám đàn bà. Dù sao ông ta đã cô đơn sống ở đây nhiều năm như vậy, nếu có mối quan hệ mập mờ với cô gái độc thân ở tầng dưới thì đúng là chẳng còn gì bẽ mặt hơn chuyện này.

Nhưng tối hôm đó, Trương Khâm vẫn có phần thấp thỏm, nên lặng lẽ một mình xuống lầu quan sát hành lang một lúc, nhưng không phát hiện được gì, thay vào đó, chú chó Mickey đi cùng ông ta đi lại ngửi tới ngửi lui chỗ cầu thang tầng bốn, như thể có chút bất an, về sau chuyện này mỗi ngày đều xảy ra khi Trương Khâm đi xuống nhà, lúc đến tầng ba ông ta chỉ còn cách ôm Mickey đi một mạch về nhà.

Cho đến ngày thứ ba sau đó, Mickey vẫn không ngừng đánh hơi ở cửa, Trương Khâm nhốt con chó ở ngoài ban công, lặng lẽ mở cửa nhà rồi trốn ở cầu thang phía trên.

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trên tầng bốn đã hỏng từ lâu, trên cầu thang tối tăm, ông ta nhìn thấy một bóng đen đang bò trên cầu thang và dùng một dụng cụ không xác định để mở cửa nhà Lâm Y Y.

Trương Khâm nín thở, run rẩy trốn ở đó hồi lâu mà không thấy bóng đen rời khỏi cửa phòng Lâm Y Y.

Ngày hôm sau, Trương Khâm nhìn thấy xác một con chó bị chặt thành từng khúc ở tầng dưới, ông ta sợ đến mức không dám đưa Mickey ra ngoài suốt một tháng.

Mãi về sau, cảnh sát gõ cửa phòng Lâm Y Y, Trương Khâm mới khắc chế được nỗi sợ, tò mò đi xuống lầu xem chuyện gì đã xảy ra với cô gái ấy.

Nhưng ông ta không ngờ Lâm Y Y lại chết thảm như vậy! Điều này khiến Trương Khâm càng ngày càng sợ hãi, mà càng sợ hãi thì càng không dám nói gì. Đặc biệt là vì ông ta đã nhìn thấy xác của những con vật đó không chỉ một lần.

Trương Khâm biết đó là lời cảnh cáo đối với mình, nếu ông ta thật sự nói ra chuyện gì, ‘ác ma’ nhất định sẽ biết!

Chính ông ta cũng biết hiện tại đã quá trễ…

Sau khi nhận được tin tức từ Dương Viêm, Tiêu Ngũ lập tức phái người đưa Trương Khâm đi, khi tra hỏi anh ta cũng không điềm đạm như Dương Viêm. Chẳng bao lâu sau, Trương Khâm đã phối hợp với cảnh sát để phác họa chân dung hung thủ.

Tuy nhiên, Trương Khâm thậm chí còn không nhìn rõ người đó trông như thế nào, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình để đưa ra kết luận người này không cao, rất gầy, lưng gù, cằm hơi nhọn, có mùi hôi nồng nặc.

Song, manh mối gần như chỉ có vậy.

Vào cùng ngày Giang Triều cung cấp manh mối, họ tìm thấy bàn tay và bàn chân bị chặt đứt của một người phụ nữ trong một đường ống ngầm gần đó, ngay lập tức, các bộ phận cơ thể khác cũng được tìm thấy từ các đường ống ngầm phụ cận.

Thi thể của người chết đã bị phân hủy mạnh, mắt thường hầu như chỉ có thể nhìn thấy xương thịt thối rữa, hiển nhiên đã bị giấu kín rất lâu, tạm thời không thể xác nhận danh tính. Thực chất trong quá trình điều tra, trước đây họ đã so sánh tất cả các vụ án tương tự ở thành phố C nhưng không tìm thấy, nếu không có manh mối, ai có thể ngờ rằng hung thủ đã sớm phạm tội và giấu xác lâu như vậy.

Tiêu Ngũ nói: “Chúng tôi đã tiến hành giám sát, một khi phát hiện có kẻ khả nghi, chúng tôi sẽ lập tức bắt giữ hắn. Mẹ kiếp, tôi nghĩ hắn có thể trốn dưới lòng đất mấy ngày.”

Chẳng bao lâu, Tiêu Ngũ nhận được tin tức. ‘Hệ thống Skynet’ của cảnh sát đã nắm bắt được manh mối. Trên một con phố nào đó ở quận Hoài Âm, có người bò ra từ lối vào của một đường ống ngầm. Lần theo manh mối này, cảnh sát đã sớm khoanh vùng khu vực tối thiểu nơi nghi phạm ẩn náu. Cùng lúc đó, Giám đốc Châu ra lệnh toàn lực truy nã tên tội phạm, đội cảnh sát hình sự được điều động khẩn cấp, cuối cùng khóa dấu vết của nghi phạm tại một công trường.

Vào ngày nghi phạm bị bắt, Dương Viêm nhận được tin nghi phạm đã bắt cóc một nữ sinh trung học, cô gái này được thông báo mất tích đã ba ngày.

Ngay sau đó, một tin vui khác lại đến từ Tiêu Ngũ.

“Tin tốt là chúng tôi đã bắt được nghi phạm. Dấu vân tay và sợi quần áo của hắn đều trùng khớp, nhưng chúng tôi không tìm thấy thông tin cá nhân của nghi phạm. Hắn không có chứng minh thư hay bất cứ thứ gì tương tự, hỏi cái gì cũng không nói. Tới bây giờ chúng tôi thậm chí còn không biết hắn tên là gì.

Trong giọng nói của Tiêu Ngũ không có chút vui mừng nào: “Đã thế, có một tin tức còn tệ hơn nữa.”

“Nghi phạm không chịu tiết lộ tung tích của nữ sinh trung học đó?”

“Đúng vậy, hơn nữa còn không quan tâm tới sống hay chết. Chúng tôi đã tìm kiếm các khu vực xung quanh, sử dụng chó nghiệp vụ và thuê chuyên gia tìm kiếm các đường ống ngầm khắp nơi nhưng không tìm được gì. Hiện tại, chúng tôi thậm chí không biết cô gái kia còn sống hay đã chết.” Tiêu Ngũ chửi thề: “Thảo nào khi chúng tôi tìm thấy hắn, hắn không chống cự chút nào, thậm chí còn mỉm cười với chúng tôi. Thành thật mà nói, tôi đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng từng gặp rất nhiều kẻ biếи ŧɦái, nhưng đây là lần đầu tiên được diện kiến một tên biếи ŧɦái đến thế.”

“Để tôi gặp hắn.” Dương Viêm nói: “Tôi sẽ tâm sự với hắn, để xem bọn tôi có thể trò chuyện những gì.”

Tiêu Ngũ thở dài: “Được rồi, tôi sẽ đi xin Giám đốc Châu. Vụ án này cấp trên rất coi trọng, chúng tôi cũng không thể giấu được cánh báo chí, phải giải quyết càng sớm càng tốt, cho nên tôi sợ tôi lại phải làm phiền anh rồi.”

Thời điểm Dương Viêm mở cửa đi ra, mọi người đồng thời nhìn anh, chỉ có Diệp Tiểu Nhu đang ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, khi cửa văn phòng mở ra, cô cũng không quay đầu lại.

“Sếp ơi, hung thủ đã bị bắt chưa?”

Dương Viêm gật đầu.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Diệp Tiểu Nhu quay lại nhìn, mặt không biểu cảm hỏi: “Đã tìm được cô gái đó chưa?”

“Vẫn chưa.”

Diệp Tiểu Nhu cau mày, không nói gì.

Lúc này, Lâm Linh đột nhiên ló đầu ra từ bàn máy tính: “Sếp, anh có nhớ Trần Giai Vỹ tới gặp chúng ta mấy lần trước không? Anh ta nói bạn gái anh ta bị tên sát nhân biếи ŧɦái bắt cóc.”

“Cậu ta nói sao?”

“Trần Giai Vỹ nghe nói hung thủ đã bị khống chế, đang đòi chúng ta giúp anh ta gặp hung thủ, anh ta nói muốn điều tra xem bạn gái mình đang ở đâu.”

Lão Mã cho biết: “Tôi đã cử người đến kiểm tra nơi họ sống. Không có bằng chứng nào cho thấy cô gái này có liên quan đến vụ án. Có vẻ như đôi tình nhân đã cãi nhau, rồi bỏ nhà đi. Ấy thế mà cái thằng nhóc đó ngày nào cũng ồn ào, thậm chí còn lên mạng cầu cứu, kết quả là rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin về câu chuyện của cậu ta, không ít cư dân mạng đã tự phát giúp Trần Giai Vỹ tìm người. Bây giờ cậu ta biết rằng nghi phạm đã bị bắt nên đang nháo nhào đòi đi tìm hắn.”

Hiển nhiên Dương Viêm tạm thời không có thời gian quan tâm đến chuyện này, điều quan trọng nhất bây giờ là trước tiên phải tìm được nữ sinh trung học mất tích.

Lão Mã nhìn Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác, tò mò hỏi: “Tiểu Nhu? Cô không muốn đi xem thử sao?”

Diệp Tiểu Nhu định thần lại, phát hiện mọi người đều tò mò nhìn mình: “Tôi hơi sợ hãi…”

Lão Mã thầm nghĩ một cô gái không sợ trời không sợ đất như cô, đến mức dám đánh cả ông chủ khi mới gặp lần đầu mà còn biết sợ sao? “Cô sợ cái gì?”

“Tôi vừa mới ra tù, chú cho rằng tôi sợ cái gì?” Diệp Tiểu Nhu khoanh tay, vẻ mặt run rẩy, “Lỡ như có người không thích tôi lại nhốt tôi vào thì sao? Tôi từng đánh bọn họ mà.”

Lão Mã nhất thời không nói nên lời, lớn tiếng hét lớn: “Sếp của chúng ta cũng có ở đây rồi, dù có nói gì đi nữa, dù thế nào họ cũng không dám trắng trợn cướp người của sếp chúng ta đâu, giờ bọn họ còn đang cầu cứu chúng ta mà.”

Nói xong, ông ấy nhìn Dương Viêm: “Đúng không sếp?”

Diệp Tiểu Nhu trầm ngâm nhìn Dương Viêm.

Dương Viêm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như vậy: “Anh nói sao thì cứ cho là thế đi.”

“Vụ án còn chưa giải quyết xong, cô không tới xem kết quả sao?”

Câu hỏi này dành cho Diệp Tiểu Nhu.

Diệp Tiểu Nhu vội vàng đứng dậy: “Tất nhiên là tôi muốn. Đi đến nơi nguy hiểm như vậy, ông chủ phải có vệ sĩ bên cạnh chứ.”

Giang Thạc âm trầm đứng lên nói: “Không có vệ sĩ nào lại xông lên đánh ông chủ cả.”

“Đừng lo, tôi hứa sẽ không làm gì ông chủ…chỉ cần anh ấy không ra tay với tôi.”

Trước khi đến đồn cảnh sát, Dương Viêm đã trả lời hai cuộc gọi trên đường đi, kể từ khi cúp máy đã nửa giờ trôi qua, anh tháo tai nghe Bluetooth ra, liếc nhìn Diệp Tiểu Nhu ngồi trên ghế phụ, mới phát hiện cơ thể của cô rất căng thẳng, thậm chí hai bàn tay nắm vào nhau trông có vẻ co rút.

Tình trạng này tiếp tục kéo dài đến tận cửa đồn cảnh sát.

Cứ tưởng đó là một lời nói đùa nhưng không ngờ rằng cô thực sự đang lo lắng.

Không biết rốt cuộc cô đang sợ điều gì.

Đến đồn cảnh sát, Dương Viêm cũng không vội xuống xe.

Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác, đột nhiên nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô quay lại nhìn thấy Dương Viêm đang ngồi ở ghế lái, một tay đặt trên vô lăng, nghiêng người về phía cô, đang bất động nhìn cô.

Tính từ lúc anh dừng xe đã trôi qua ít nhất hơn một phút, cô tưởng anh đang xử lý thông tin trên điện thoại, nhưng không ngờ người đàn ông này đã nhìn mình chằm chằm hơn một phút.

“… Có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt của Dương Viêm vốn đã thâm trầm, khi đèn xe vừa tắt, tia sáng cuối cùng trong mắt anh đã không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một màu đen không đáy.

“Tôi đang nghĩ…” Giọng nói của anh trầm và có sức quyến rũ không thể giải thích được.

Cơ thể Diệp Tiểu Nhu lại căng thẳng.

Người đàn ông kéo dài âm cuối một lúc, sau đó khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Tình trạng hiện giờ của cô rất tốt.”

Diệp Tiểu Nhu sửng sốt: “Trạng thái hiện giờ của tôi, trạng thái gì?”

“Trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”

Dương Viêm nói xong, nghiêng người vươn tay về phía cô. Lúc này, các cơ bắp trên người Diệp Tiểu Nhu đều căng cứng, cô tin chắc chỉ cần Dương Viêm chạm vào mình, cô sẽ lập tức tóm lấy cổ tay anh và đánh vào đúng vị trí bị thương của anh. Mặc dù đòn tấn công rất xấu, nhưng cô chỉ có thể sử dụng phương pháp này ở khoảng cách gần như vậy, dù sao những gì cô học được trong mấy năm qua cũng không phải là phương pháp quang minh chính đại gì…

“Cạch” một tiếng, Dương Viêm đã giúp cô tháo dây an toàn rồi mở cửa xe.

“Xuống xe thôi, trận chiến sắp bắt đầu rồi.”

Diệp Tiểu Nhu nhìn xuống tay mình.

Thực ra cô không hề sợ, trước đây cũng chưa từng sợ hãi, nhưng vào lúc này, cô lại có cảm giác thật lạ trước lời người đàn ông này nói: trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Trạng thái này tốt thật.