Diệp Tiểu Nhu dừng lại vài giây rồi nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi đều có thể tìm được.”
Phải, chỉ cần cô muốn tìm.
Cô dành một ngày và đến đây từ lúc bình minh, cô cẩn thận quan sát từng ngóc ngách mà cảnh sát không chú ý đến, những người không bị họ lục soát và thẩm vấn, những manh mối nhỏ bé mà họ đã bỏ qua, cô viết hết xuống từng cái một.
Dương Viêm không hỏi nữa, từ trong túi móc ra một đôi găng tay, đeo vào rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra xác chú mèo.
“Hung thủ trong các vụ án gϊếŧ người chặt xác là kẻ có chút ít kinh nghiệm về y học, nếu không thi thể sẽ trông rất lộn xộn. Báo cáo khám nghiệm tử thi trong hai vụ án trước đó cho thấy hung thủ không quá quen thuộc với kỹ thuật chặt xác nạn nhân, nhưng hắn cũng có một số kinh nghiệm nhất định. Bởi vậy trước khi nạn nhân đầu tiên bị gϊếŧ, chắc chắn hung thủ đã có những nạn nhân khác, là động vật hoặc con người.”
Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, nói: “Sở dĩ hung thủ không phạm tội ở gần đó, là vì du͙© vọиɠ của hắn đối với Lâm Y Y vẫn chưa nguôi ngoai, cho nên hắn mới dùng động vật thay thế nạn nhân để thỏa mãn du͙© vọиɠ bệnh hoạn của mình.”
Dương Viêm đối đãi với xác của những con vật nhỏ đó rất cẩn thận, trong lúc nhất thời, Diệp Tiểu Nhu thậm chí còn cảm thấy khi kiểm tra bộ lông của những con vật đó, anh đều làm rất tinh tế và tỉ mỉ.
Tựa như anh không đành lòng để những sinh vật yếu đuối đã bị gϊếŧ hại đó lại bị tổn hại lần nữa.
“Còn phát hiện được gì khác không?”
“Anh còn nhớ ai đã phát hiện ra vụ án thứ hai trước không?”
Dương Viêm nhíu mày.
Diệp Tiểu Nhu biết anh đang suy nghĩ gì, cô cũng không quấy rầy, mãi đến mấy giây sau, Dương Viêm mới đứng dậy nói: “Là chú chó ấy.”
“Đúng vậy, hồ sơ hiện trường lần thứ hai có đề cập, sau khi người nhà nạn nhân gọi cảnh sát, cảnh sát vốn không có ý định phá cửa, chính là chú chó của một hộ gia đình ở tầng trên đứng sủa trước cửa phòng nạn nhân đã khiến họ quyết định đột nhập vào ngay. Và người đàn ông ở tầng bốn cũng nói rằng chó của ông ta đã dừng lại trước cửa nhà nạn nhân và sủa không chỉ một lần trong suốt hai tháng. Tôi không tin người đàn ông ở tầng trên không hề nghi ngờ về người ở tầng dưới.”
Mũi của loài chó nhạy cảm hơn con người rất nhiều, cho dù cánh cửa kia có ngăn cách mùi hôi thối của xác chết trong phòng, chỉ cần chú chó kia ngửi được, và nếu chủ của nó dắt nó lên lầu mỗi ngày, chú chó kia chắc chắn ngày nào cũng ngửi thấy, thậm chí ngày nào cũng đứng trước cửa tầng bốn và sủa không ngừng nghỉ, nhưng phải đến hôm đó cảnh sát ghé tầng bốn thì người này mới “tình cờ” đi xuống cùng con chó và giúp họ phá cửa.
“Ông ta nhất định đang giấu diếm điều gì.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Lên lên xuống hàng ngày như vậy, chắc chắn người đàn ông này không thể không biết dưới lầu có cô gái sống một mình.”
Hơn nữa, cô gái sống một mình ấy đã gần hai tháng không ra khỏi nhà.
Dương Viêm nói: “Chuyện này nên để Tiêu Ngũ đi tìm hiểu.”
Thấy anh quay lưng bỏ đi, Diệp Tiểu Nhu vội vàng đi theo, nhưng cô lại quên mất mình đang mang một chiếc giày không có dây buộc, vừa rồi đi bộ thì không sao, nhưng lần này đang sốt ruột thì giày của cô đã tuột ra khỏi chân, khiến cô vô tình bị vấp ngã.
Diệp Tiểu Nhu kêu lên, lao người về phía trước.
Có lẽ vì quá ngạc nhiên và xấu hổ nên cô không hề chú ý đến việc Dương Viêm đưa tay ra từ lúc nào, cô đã ngã vào vòng tay anh.
Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí bị mùi thơm nhàn nhạt của người đàn ông che lấp, sau đó hơi thở ấm áp từ ngực người đàn ông phả tới.
Diệp Tiểu Nhu cảm thấy hoảng sợ, lập tức muốn đứng thẳng.
Dương Viêm khẽ cau mày, nhìn cô: “Có gì phải vội?”
Lúc này Diệp Tiểu Nhu mới ý thức được vừa rồi hai tay của cô vô thức nắm lấy cánh tay của anh, còn nắm rất mạnh, tệ hơn nữa là tay phải của cô vẫn đang nắm lấy chỗ bị thương của anh.
“Xin lỗi! Vết thương của anh… không sao chứ?”
Dương Viêm cử động cánh tay trái, cảm thấy bất lực: “Nhờ ơn của cô mà tôi đã rét vì tuyết lại giá vì sương[4] lần nữa.”
[4]rét vì tuyết lại giá vì sương: ví với hết cái khổ này lại đến cái khổ khác. Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nói: “… Xin lỗi anh nhiều.”
Dương Viêm cúi xuống nhìn đôi giày của cô, chắc hẳn đôi giày cô mang có kiểu dáng phải của ba năm về trước, là đôi giày vải màu trắng đã được giặt đến bạc màu, một chiếc giày bị tuột dây, nhàu nát dưới chân, trông rất đáng thương.
Hướng lên trên, quả nhiên, ngay cả quần áo trông cũng rất cũ kỹ, áo phông xám và quần jean xanh, nếu chỉ nhìn vào quần áo, cô trông giống như một sinh viên đại học xuất thân từ một gia đình nghèo và đang sống đạm bạc.
“Cô nóng lòng muốn giúp Tiêu Ngũ phá vụ án này sao?”
“Liên quan gì đến anh ta?” Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh không nghĩ rằng tôi đang giúp anh? Ông chủ à, dù sao anh cũng đang là cố vấn ngoài biên chế của chuyên án này.”
“Ờ.” Dương Viêm gật đầu: “Cô nói đúng, tôi thực sự nên làm chút việc mà một nhà cố vấn nên làm.”
“Vậy bây giờ chúng ta…”
“Người đàn ông ở tầng trên tên là Trương Khâm. Tư liệu và hành vi của ông ta kể từ khi xảy ra sự việc đều ở trên bàn của tôi.” Dương Viêm liếc nhìn về hướng đó và nói: “Đêm nay cứ để ông ta ngủ một giấc ngon lành đi.”
Diệp Tiểu Nhu quay người nhìn lại, từ xa nhìn thấy rèm cửa nhà Trương Khâm nơi xảy ra án mạng đã đóng chặt, một tia sáng mơ hồ lộ ra.
Kể từ khi vụ án bắt đầu, phần lớn người già ở tầng trên đều chuyển đến nhà con cái vì sợ gặp ác mộng, chỉ có Trương Khâm từ đó đến nay vẫn sống yên bình ở đó, chưa rời đi ngày nào.
Suốt đêm hôm đó, Diệp Tiểu Nhu không ngủ.
Trong đầu cô có rất nhiều thứ, lộn xộn đến mức mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều sẽ cẩn thận sàng lọc từng chi tiết gặp phải trong ngày, nếu có việc gì không suy nghĩ rõ ràng, cô sẽ cố chấp ngẫm nghĩ cho đến khi thông mới thôi. Thế nên mỗi đêm, thời gian cô ngủ ít hơn người bình thường ít nhất hai tiếng.
Trong góc tối đó, lông và xác của những con vật hoang hiện lên trong ký ức của cô.
Sau đó, một bóng đen mơ hồ cũng xuất hiện trong đầu cô.
Đối với mỗi nạn nhân, hung thủ hoàn toàn là một con quỷ, nhưng đối với chính hung thủ, khi đối mặt với nạn nhân, bọn chúng sẽ cảm thấy mình là đấng cứu thế có thể điều khiển mọi thứ.
Trong đầu Diệp Tiểu Nhu chợt lóe lên điều gì đó, cô ngồi phắt dậy.
Lúc này, Diệp Tiểu Nhu bỗng muốn gọi điện cho Dương Viêm, cùng anh thảo luận chuyện này.
Bởi vì cô cảm thấy cô nghĩ đến thứ gì thì anh cũng có thể nghĩ đến thứ ấy.
Đáng tiếc cô không có điện thoại di động cũng như không có số của Dương Viêm.
“Cô nóng lòng muốn giúp Tiêu Ngũ phá vụ án này sao?”
Diệp Tiểu Nhu cười tự giễu, giúp Tiêu Ngũ?
Cô có tư cách gì để giúp một cảnh sát hình sự phá án?
Suốt một đêm Diệp Tiểu Nhu chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng, đến nỗi khi có người gõ cửa, cô tưởng là mình bị ảo giác.
Diệp Tiểu Nhu mở cửa, người tới vẫn là quản lý khu nhà đã tới giao đồ lần trước, anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, cười nói: “Xin chào cô Diệp.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn chiếc hộp anh ta mang tới, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Chuyện đó tôi không biết, tôi chỉ có trách nhiệm giao đồ cho cô thôi.”
“Ai bảo anh đưa nó cho tôi?”
“Văn phòng Murphy.”
Hiển nhiên, cô không cần lãng phí thời gian hỏi xem ai ở văn phòng Murphy gửi đồ, bởi vì câu trả lời của người này luôn mơ hồ, có lẽ là do người yêu cầu anh ta gửi đồ không cho anh ta nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng cô cũng lờ mờ đoán được.
Tổng cộng có hai cái hộp lớn, Diệp Tiểu Nhu mở một cái ra thì thấy bên trong chứa đầy quần áo, hộp còn lại thì chứa ba đôi giày.
Những thứ này hiển nhiên là dựa theo size của cô mà mua, ngay cả đôi giày cũng là cỡ phù hợp nhất với cô, Diệp Tiểu Nhu cúi xuống nhìn bản thân, nhận ra rằng thực sự đã đến lúc cô phải thay quần áo mới, bộ quần áo trên người và hai bộ trong túi xách đều là những thứ cô giữ khi vào tù hơn một năm trước. Cô chỉ có hai đôi giày, một đôi trong số đó còn phải cống hiến dây giày cho tên khốn đang rình rập một cô gái.
Diệp Tiểu Nhu lấy một chiếc áo sơ mi và quần tây đen, đi đôi giày mới, cô đứng trước gương nhìn mình, chợt nhận ra tóc mình đã dài đến ngực. Kể từ khi được phép nuôi tóc dài hơn sau khi mới ra tù được ba tháng trước, từ đó tóc cô đã mọc điên cuồng, như đang đợi giây phút ra tù để sinh trưởng tràn lan.
Từ lúc đến công trường và từ công trường đến văn phòng Murphy, cô dường như luôn trong bộ dạng lôi thôi luộm thuộm, cũng chưa bao giờ chăm sóc bản thân.
… Người ấy chắc hẳn không thể chịu nổi vẻ ngoài luộm thuộm của cô?
Diệp Tiểu Nhu rửa mặt thật kỹ, vén tóc ra sau tết thành bím ba sợi, không biết hai năm nay có phải do suy dinh dưỡng hay không, màu tóc nhạt tự nhiên của cô càng nhạt đi, trông càng giống như nhuộm tóc vậy, khiến sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
May mắn thay, sức lực vẫn còn.
Diệp Tiểu Nhu cởϊ qυầи áo ra, nhìn những đường cơ rõ ràng trên bụng mình, cô hài lòng cong môi.
Chín giờ rưỡi, đúng giờ cô đi xuống cầu thang, đang định đi về hướng văn phòng thì một chiếc ô tô màu tối chạy tới trước mặt, cửa sổ tài xế từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cảm của Dương Viêm: “Tôi nhớ bọn họ nói mỗi ngày cô đều đi làm rất sớm.”
“… Nhưng mọi người nói với tôi rằng văn phòng phải đúng mười giờ mới mở cửa, và sẽ chỉ muộn hơn chứ không sớm hơn.”
Dương Viêm bình tĩnh nhìn cô rồi nói: “Lên xe.”
Diệp Tiểu Nhu không hỏi một lời, Dương Viêm đợi cô ở dưới lầu, nhất định là vì cô có chỗ hữu dụng, chắc hẳn anh đang muốn cô tìm hiểu vụ án.
Cô mất một giây do dự giữa ghế phụ lái và ghế sau, rồi mở cửa ghế phụ bước vào.
Trên ghế phụ có một chiếc điện thoại di động, Diệp Tiểu Nhu lịch sự đặt chiếc điện thoại sang một bên, cô tưởng nó là của Dương Viêm.
Tuy nhiên, Dương Viêm lại nói: “Tôi mua nó bằng tiền thưởng lần trước của cô, cô cầm lấy mà dùng.”
Anh đang nói về vụ án kẻ bắt chước trước đó, họ chỉ mất một buổi chiều để phân tích ra hung thủ của vụ án.
Diệp Tiểu Nhu hơi thảng thốt, sau đó nghiêm túc nhìn anh: “Sao anh không để tôi tự xử lý tiền thưởng của mình?”
“Bởi vì cô cần có điện thoại.” Dương Viêm nhìn về phía trước rồi nói: “Số điện thoại của đồng nghiệp trong văn phòng đều ở bên trong, cô đăng nhập vào Wechat, trong đó có nhóm chat của công ty.”
Câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của Diệp Tiểu Nhu vào chiếc điện thoại, bởi vì cô vẫn rất tò mò về những phần mềm xã hội phổ biến nhất hiện nay – điều này có nghĩa là có nhiều cách hơn để hiểu một người và giao tiếp cũng sẽ thuận tiện hơn.
Phải biết rằng lần trước cô đã tốn bao nhiêu công sức khi gửi tin nhắn cho Lâm Linh, nếu không cẩn thận cô rất dễ bị coi là kẻ trộm và bị bắt lại.
Quả nhiên, Wechat đã được tải xuống và đăng ký trên điện thoại, nhưng tên vẫn chưa được đặt, Diệp Tiểu Nhu tùy ý điền tên của mình vào.
Trong nhóm chat công ty tổng cộng có bảy người bao gồm cả Dương Viêm, cụ thể là Lão Mã, Giang Thạc, Diêm Tiêu Tiêu và Lâm Linh, còn có một người tên là 71, cô chưa từng gặp qua, có lẽ cũng là nhân viên hiện trường không làm việc tại văn phòng.
Diệp Tiểu Nhu nghiên cứu một hồi, thử nhắn một câu vào nhóm: Xin chào mọi người?
Lão Mã: ? ? ? Ai đùa ác vậy?
Kỳ thực mấy ngày trước Lão Mã đã hỏi Diệp Tiểu Nhu có cần đưa cho cô một chiếc điện thoại di động để sử dụng trước không, dù sao trong văn phòng của họ có rất nhiều điện thoại để không. Nhưng lúc đó Diệp Tiểu Nhu lại không cần, nói tạm thời không cần dùng đến, bởi vì đây là ngày thứ hai cô đến đây, cô không chắc mình có thể ở lại nơi này hay không.
Lão Mã biết cô chưa từng dùng điện thoại thông minh nên vô thức cho rằng có người đổi tên cô để đùa dai.
Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn Dương Viêm, thấy anh không để ý tới mình, liền nhanh chóng bấm vào ảnh đại diện trên cùng.
Lâm Linh nói rằng bạn trên Wechat phải kết bạn thì mới có thể nhìn thấy vòng bạn bè, nhưng cô đã thấy ảnh đại diện của Dương Viêm, đó là bức ảnh anh mặc vest, ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt đang suy tư hơi nghiêng sang một bên.
Nếu chỉ nhìn vào những bức ảnh thì trông anh chỉ mới ngoài đôi mươi, nhưng nếu không có đủ kinh nghiệm thì không ai ở độ tuổi này có được đôi mắt điềm tĩnh và sáng suốt như vậy.
Trong nhóm chat, Lâm Linh tag cô và hỏi: “Tiểu Nhu, cậu mua điện thoại di động rồi à? Mua lúc nào? Không phải hôm qua cậu còn trộm điện thoại di động của người qua đường và nhắn tin cho tớ sao?”
Có lẽ là bởi vì rất nhanh nhận ra mình dùng sai từ, Lâm Linh đột nhiên thu hồi tin nhắn đó rồi gửi lại: “Tiểu Nhu, cậu mua điện thoại di động sao? Mua khi nào? Không phải hôm qua cậu còn mượn điện thoại của người qua đường rồi nhắn tin cho tớ sao?”
Người có khả năng duy nhất đã bị loại bỏ, nói vậy thì Dương Viêm thực sự đã tự mua chiếc điện thoại này cho cô.
Bộ quần áo trên người cô, đôi giày trên chân cô quả nhiên là… anh?
Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn Dương Viêm, sau đó lại cúi đầu nhìn đôi giày mới của mình.
Quả nhiên, chắc anh ấy nghĩ cô quá lôi thôi, mất thể diện…
Dương Viêm nhìn con đường phía trước, như không chú ý tới việc cô ‘nhìn trộm’, đột nhiên nói: “Mấy người họ hẳn là có một nhóm trò chuyện riêng tư. Cô muốn trò chuyện với bọn họ thì cứ tham gia nhóm đó.”
Vào lúc anh nói lời này, những người trong nhóm chat lần lượt thêm tài khoản WeChat của Diệp Tiểu Nhu, Lâm Linh cũng thêm cô vào nhóm chat tám chuyện của họ để trò chuyện riêng tư. Sau khi kéo cô vào, câu đầu tiên cô ấy nói là: “Tiểu Nhu vào đây tám nè. Ông chủ của tụi mình không biết nhóm chat này, cậu có thể tùy ý phàn nàn về ông chủ mà không cần để ý.”
Diệp Tiểu Nhu nghĩ thầm, Lâm Linh cậu còn quá nhỏ, ông chủ đứng sau của mấy cậu còn cáo hơn cả Lão Mã hồ ly nữa mà lại không biết mọi người đang lén lút làm gì ư?
Người đàn ông này có thể đoán được mọi thứ mà mấy người phàn nàn về anh ấy, chẳng qua anh ấy chỉ lười đoán cũng lười quản thôi.