Trên thực tế vào ngày vụ án thứ ba được phá, sau khi Tiêu Ngũ ra về, Diệp Tiểu Nhu vẫn ở lại văn phòng. Vào lúc cô đang muốn rời đi, Dương Viêm đã mở miệng giữ cô lại: “Ngay từ khi bắt đầu, cô đã biết vụ án thứ ba không hề liên quan tới hai vụ án đầu đúng không?”
Diệp Tiểu Nhu bỗng dừng chân quay người lại.
Dương Viêm vẫn đang ngồi trên ghế với dáng vẻ lười biếng, đằng sau là tấm rèm che hơn nửa ánh sáng mặt trời từ bên ngoài, bóng người anh bị che khuất trong vầng sáng yếu, trông có vẻ rất thâm trầm và sắc bén.
Quả thực ngay từ đầu cô đã phát hiện ra được, vào lúc cô vẫn chưa khám xét kỹ càng hiện trường.
Diệp Tiểu Nhu im lặng một hồi rồi trả lời: “Chỉ là tôi có cảm giác tên hung thủ kia sẽ không chọn một gái làng chơi để ra tay.”
“Huh?” Dương Viêm nhướng mày, tỏ ý bảo cô nói tiếp.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Trong ba vụ gϊếŧ người này, nhìn bề ngoài các nạn nhân đều sống một mình ở nơi hẻo lánh, dáng người gầy gò, không có khả năng chống cự, ít các mối quan hệ, đều thuộc nhóm nạn nhân có nguy cơ cao. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa họ chính là nghề nghiệp của Mạc Xuân Mai. Nếu kẻ gϊếŧ người hàng loạt thích ẩn nấp trong nhà nạn nhân thì hắn nhất định không muốn những người đàn ông khác xuất hiện ở nơi đó. Điều này đối với hắn là không thể chấp nhận được, hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Lúc anh mới đến hiện trường chắc hẳn đã nhìn thấy hiện trường xảy ra vụ án rất hỗn loạn, ngoài ra còn có dấu vết giãy dụa liều mạng của nạn nhân. Điều này không phù hợp với khuôn mẫu hành vi của hung thủ trong hai vụ án trước.”
“Vậy sao?”
Đặt câu hỏi một cách có chủ ý, chẳng lẽ đây chính là một bài kiểm tra khác ư?
Liên tiếp hai câu hỏi tu từ ngắn gọn khiến Diệp Tiểu Nhu cau mày, “Ông chủ, anh biết rõ rồi sao còn hỏi tôi?”
Giọng điệu lúc cô nói câu này hơi giống với dáng vẻ của các cô gái nhỏ chớm đôi mươi, nhưng tất nhiên cô rõ ràng vẫn khác nhiều so với những cô gái nhỏ được nuôi lớn trong sự chiều chuộng.
Lúc nào cô cũng trong trạng thái suy nghĩ và cảnh giác, từ đầu đến cuối luôn duy trì sự phòng thủ mà cô đã hình thành từ những trải nghiệm phức tạp đã xảy ra trong quá khứ.
Dương Viêm mỉm cười, trong nụ cười có nét an ủi: “Trong lòng của một ngàn độc giả sẽ chứa một ngàn Hamlet. Cùng một hiện trường án mạng, mỗi người có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được những chi tiết khác nhau. Tôi chỉ muốn lắng nghe suy nghĩ của cô.”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi đã nói gần hết suy nghĩ của mình với đội phó Tiêu rồi.”
“Hiện giờ đội phó Tiêu không có ở đây, cô có thể nói nhiều hơn.”
Nếu như Tiêu Ngũ có mặt ở đây chắc sẽ tức giận đến đầu bốc khói, nhưng đối với Tiêu Ngũ mà nói, điều quan trọng nhất đương nhiên là kết quả của vụ án, chỉ cần có đủ bằng chứng và manh mối rõ ràng thì đã đủ để anh ta phá được vụ án này rồi, những phân tích dư thừa đó đối với anh ta cũng không có mấy tác dụng.
“Được rồi, vậy tôi thử nói xem sao.”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Hành vi của hung thủ trong hai vụ án đầu tiên cho thấy hắn rõ ràng là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt có tổ chức và ham muốn săn mồi. Dựa trên hiện trường, hung thủ cũng có thể là một kẻ bám đuôi có chỉ số IQ cao, tức là một sát thủ gϊếŧ người hàng loạt. Những kẻ sát nhân hàng loạt này sau khi đã lựa chọn được mục tiêu xâm hại thì sẽ chỉ theo người đó, khả năng tính toán của hung thủ rất mạnh, hắn sẽ chỉ tấn công nạn nhân khi cảm thấy đây là thời điểm phù hợp nhất hoặc khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi một chuyện nào đó. Với kiểu hành vi phức tạp và bệnh hoạn như vậy, tôi không nghĩ hắn sẽ gϊếŧ Mạc Xuân Mai vì bốc đồng.”
Cô gần như không hề dừng lại khi nói những lời này, điều đó cho thấy thời điểm ở hiện trường vụ án, suy nghĩ của Diệp Tiểu Nhu rất rõ ràng và liền mạch, hơn nữa cô còn phân tích được tất cả các chi tiết hợp lý và không hợp lý.
Đôi khi việc lập hồ sơ tội phạm không chỉ dành cho tội phạm mà còn có thể được thực hiện dựa trên đặc điểm của nạn nhân để tìm ra đặc điểm và nguyên nhân hình thành nên hành vi của người phạm tội.
Dương Viêm gật đầu, đồng ý với phân tích của cô, nhưng sau vài phút anh lại nói: “Phân tích của cô không sai, nhưng có một chuyện, có lẽ cô chưa phát hiện ra.”
Diệp Tiểu Nhu tiến lên một bước nhìn anh: “Là chuyện gì”
“Nỗi lòng của hung thủ với trinh nữ.”
Diệp Tiểu Nhu hơi sửng sốt: “…Đây là kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy sao?”
Dương Viêm lắc đầu: “Không phải, bởi vì nạn nhân đầu tiên không phải là trinh nữ, cho nên chuyện này không trở thành manh mối điều tra.”
“Vậy làm sao anh biết…” Diệp Tiểu Nhu còn chưa hỏi hết câu, trong đầu chợt lóe lên một điều gì đó, cô buột miệng nói: “Vụ án thứ hai, thời kỳ ủ bệnh của hung thủ càng mạnh, hơn nữa sau khi gϊếŧ chết nạn nhân, hắn còn mạo hiểm nguy cơ sẽ bị cảnh sát phát hiện để quay lại căn phòng của nạn nhân, dùng lại đồ của nạn nhân, vậy có khi nào nạn nhân thứ hai sau khi chết vẫn bị hắn…”
Cô không nói ra từ đó. Bởi vì quá biếи ŧɦái nên chỉ cần nghĩ tới thôi cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Báo cáo khám nghiệm tử thi của nạn nhân thứ hai có lẽ phải kết luận thêm rằng nạn nhân sau khi chết đã bị gian thi, còn nạn nhân đầu tiên không phải là trinh nữ và không phù hợp với đối tượng tưởng tượng của hung thủ. Vì vậy, mặc dù hai nạn nhân đều bị gϊếŧ bởi cùng một hung thủ, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết tội ác khác có thể được tìm thấy.
Điều này cũng phù hợp với mong muốn chiếm hữu nạn nhân của hung thủ.
Dương Viêm im lặng, có nghĩa là anh không phủ nhận.
Thi thể của nạn nhân đầu tiên được tìm thấy không hề bị xâm phạm sau khi chết, còn trong vụ án thứ hai được phát hiện cách đây không lâu, kẻ sát nhân không chỉ xâm phạm nạn nhân một lần nữa sau khi chết mà còn quay lại hiện trường gây án để sử dụng lại đồ dùng hàng ngày của nạn nhân! Điều này chứng tỏ người chết thứ hai hiển nhiên càng phù hợp với đối tượng mà hung thủ ham muốn hơn!
“Những chuyện này, tại sao anh không nói với đội phó Tiêu?”
“Tôi cũng vừa nghĩ ra, vả lại những chuyện này tạm thời không giúp ích gì nhiều đối với công việc điều tra của anh ta.” Dương Viêm bình thản trả lời: “Đây cũng chính là lý do tại sao hung thủ không thể nào có hứng thú với một gái làng chơi.”
“Vậy anh cảm thấy hắn ta còn có thể gây án nữa không?”
“Cô nghĩ sao?” Dương Viêm hỏi ngược lại.
Diệp Tiểu Nhu không trả lời, tuy nhiên bọn họ đều biết nhất định sẽ còn.
Bởi vì ham muốn của hung thủ nhất định sẽ không dừng tại đây, hơn nữa thủ pháp gây án của hắn sẽ càng ngày càng thành thục.
Hơn nữa thời kỳ nghỉ ngơi của hung thủ (khoảng thời gian giữa các lần gây án của kẻ gϊếŧ người hàng loạt) hình như đã qua rồi, nói không chừng chẳng bao lâu nữa hung thủ sẽ lại tiếp tục gây án.
Dương Viêm: “Đối với nạn nhân mà nói, có phân tích bao nhiêu cũng không có tác dụng gì. Quan trọng là làm thế nào để xác định được hung thủ.”
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Anh có manh mối rồi sao?”
Dương Viêm nói: “Đúng vậy, nhưng còn chưa đủ.”
“Thế nhưng nạn nhân không thể chờ được nữa.” Diệp Tiểu Nhu thở dài: “Những người có khả năng trở thành nạn nhân cũng không thể chờ đợi được.”
Dương Viêm: “Đây là việc mà phía cảnh sát hình sự cần cân nhắc. Thật ra tôi chưa bao giờ hứa hẹn văn phòng chúng ta sẽ giải quyết dứt điểm vụ án này.”
“Nhưng anh vẫn sẽ giúp bọn họ phá án.” Diệp Tiểu Nhu khẳng định.
“Hửm? Sao cô lại nghĩ như vậy?”
Diệp Tiểu Nhu mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt: “Bởi vì anh không cự tuyệt, đối với anh mà nói, không cự tuyệt chính là đang nói cho họ biết anh nhất định sẽ biết hung thủ là ai.”
Đây là cuộc trò chuyện giữa Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu sau khi phá xong vụ án của Mạc Xuân Mai.
Theo hồi ức của một kẻ nghe lén không rõ danh tính, bầu không khí trong phòng họp rất vi diệu, đến mức kẻ nghe lén cực kỳ tò mò hai người này đang nói gì, giờ họ có phải đang bàn luận với nhau về hung thủ gϊếŧ người hàng loạt hay không, hay là họ lại đang lật lại tình tiết của vụ án?
“Hai người bọn họ cũng không thảo luận gì nhiều với nhau, còn không bằng nói đó chỉ là một ván cờ.” Kẻ nghe lén lấy cớ đi đưa đồ uống nói: “Dù sao thì hai người đó anh tới tôi đi, anh hỏi tôi đáp. Toàn bộ đều là những vụ án gϊếŧ người đẫm máu, mặc dù sếp của chúng ta rất giỏi nhưng Diệp Tiểu Nhu cũng không phải dạng yếu mềm. Mấy năm gần đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai có thể cùng hạ nước cờ với sếp trong phương diện này, Diệp Tiểu Nhu đúng chuẩn trâu bò PLUS.”
“Anh nói xem một cô gái chỉ học đến cấp ba sao có thể hiểu được những thứ này chứ?”
“Ai mà biết được… nhưng những chuyện mà cô ấy đã trải qua chắc chắn phải phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta biết…”
Vẻ mặt của Diệp Tiểu Nhu lúc cô vừa mới bước ra từ phòng họp làm cho mọi người đều cảm thấy dưới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà lạnh nhạt ấy lại đang che giấu sự căm phẫn nào đó, cũng không biết là căm phẫn với hung thủ hay là căm phẫn với sếp của bọn họ.
Song, tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt khâm phục.
Khi phân tích một vụ án lớn như thế này, họ chưa từng thấy ai có thể cùng Dương Viêm thảo luận lâu như vậy.
Kể từ khi Diệp Tiểu Nhu suýt ngất xỉu vì hạ đường huyết do không ăn gì trên đường đi điều tra vụ án, ngày hôm sau liền có người gõ cửa nhà cô giao hai thùng đồ chất đầy tủ lạnh trống rỗng.
Diệp Tiểu Nhu rất ngạc nhiên vì chuyện này, nhưng nhân viên giao hàng của toà nhà chỉ nói rằng là do văn phòng sắp xếp bảo họ giao đồ, nói xong liền đặt đồ xuống rồi rời đi.
Cô nhìn sơ qua thì thấy bên trong có một hộp sô cô la cỡ lớn.
Quả nhiên… một trong những ưu đãi khi ở đây chính là không bao giờ thiếu sô cô la.
Diệp Tiểu Nhu từ trong túi quần móc ra nửa miếng sô cô la, đó là miếng sô cô la hôm đó Dương Viêm đưa cho mà cô vẫn chưa ăn hết, hai ngày nay cô cũng không nỡ ăn hết.
Phúc lợi quá tốt rồi, Diệp Tiểu Nhu nghĩ thầm, chẳng trách mỗi lần đến đó cô đều có thể cảm nhận được một bầu không khí rất yên bình – đó là bầu không khí mang đến cảm giác hạnh phúc.
Tuy nhiên cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hạnh phúc này.
Diệp Tiểu Nhu cầm miếng sô cô la mình không nỡ ăn hết và cho vào miệng.
Nhưng vừa bỏ đến cửa miệng thì bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng cô vẫn không thể cắn xuống.
Cô bọc nửa miếng sôcôla ấy lại rồi bỏ vào tủ lạnh. Diệp Tiểu Nhu muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại không biết phải cảm ơn ai.
Là Dương Viêm? Nhưng lỡ như không phải là ý của anh thì sao?
* * * * *
Diệp Tiểu Nhu vẫn duy trì nếp sống như hồi còn trong tù. Dù có thức khuya đến đâu, mỗi buổi sáng cô đều tỉnh dậy lúc năm giờ, dành nửa giờ để thức dậy, tắm rửa, sửa soạn, còn nửa giờ nữa để ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa.
Sáng hôm nay cô xuống nhà mua một tờ báo.
Xã hội ngày nay có quá nhiều nguồn thông tin, bao gồm điện thoại di động, internet và các thiết bị liên lạc khác nhưng cô vẫn giữ nguyên cách nguyên bản nhất, cô muốn đọc những tin tức mới nhất.
Song, Diệp Tiểu Nhu đi một vòng quanh phố cũng không tìm được quầy bán báo, cho đến khi tới trước một cửa hàng tiện lợi, cô nhìn dòng người ra vào rồi bước vào, sau đó cô chọn mấy cuốn tạp chí và xếp hàng chờ thanh toán.
“Xin chào, tổng cộng là 38,5 tệ. Quý khách muốn trả qua WeChat hay Alipay ạ?”
Diệp Tiểu Nhu đang cầm tiền lẻ trong tay bỗng khựng lại một nhịp.
Nhân viên thu ngân cúi đầu, không nhận được phản hồi nên người này ngẩng đầu lên hỏi lại: “WeChat hay Alipay?”
Diệp Tiểu Nhu đặt trước mặt nhân viên thu ngân một tờ 50 tệ: “Tiền mặt.”
Thanh niên ngày nay không còn nhiều người mang theo tiền mặt, nhân viên thu ngân thu tiền, mở ngăn kéo ra tìm tiền lẻ một cách khó khăn, có người đứng sau mất kiên nhẫn nói: “Tìm tiền lẻ chậm quá à? Dùng tiền mặt thì tự động ra sau xếp hàng đi được không? Lề mà lề mề.”
Người nọ là một nữ sinh, Diệp Tiểu Nhu liếc cô ta nhưng không nói gì, không ngờ cô ta lại có vẻ bất mãn, đi vòng qua cô, cố tình đặt đồ uống trong tay trước mặt nhân viên thu ngân: “Tránh ra, không thấy tôi đang vội đi học sao?”
Động tác của cô ta có phần bành trướng, bả vai còn huých vào Diệp Tiểu Nhu.
Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu thay đổi, cô lùi lại một bước.
Cô gái này mặc đồng phục của một trường trung học dạy nghề gần đó, có vẻ như đã quen với việc diễu võ dương oai ở trường, nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu mặc một chiếc áo phông bình thường và quần jean bạc màu, từ trong túi móc ra một tờ tiền nhàu nát, cảm thấy đẩy cô ra vẫn chưa đã ghiền nên còn tỏ ra khinh thường: “Ở quê mới lên à, đồ nhà quê.”
Nhân viên thu ngân không muốn dây vào một nữ sinh khó chơi như vậy nên nói: “Xin lỗi chị, tiền lẻ ở đây có vẻ không đủ, đợi tôi vào đổi…”
“Quét WeChat của tôi đi.”
Đại khái là thấy ‘ngứa mắt’, một người đàn ông từ phía sau đi tới, giơ điện thoại di động lên giúp Diệp Tiểu Nhu trả tiền: “Để tôi trả tiền cho cô ấy, không cần thối lại tiền, rồi cậu đưa lại tiền cho cô ấy đi.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân à.” Nữ sinh quay lại liếc, chắc đang nghĩ đối phương là đàn ông, lập tức giận đến đỏ mặt: “Ai bảo anh trả thay cho cô ta? Cũng không phải cô ta không có tiền, sao phải ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân làm gì? Thấy ghê.”
“Này cô bạn, cô ăn nói cho cẩn thận. Đây là nơi công cộng.”
Trông bọn họ có vẻ sắp cãi nhau đến nơi.
“Đủ rồi.” Diệp Tiểu Nhu đột nhiên lên tiếng, cô cầm lấy một cây kẹo mυ'ŧ trị giá 1,5 tệ rồi xòe tay về phía nhân viên thu ngân: “Thế là không cần tìm tiền lẻ nữa.”
Nhân viên thu ngân vội vàng đưa tiền thừa cho cô, Diệp Tiểu Nhu rời đi mà không quay đầu lại.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Diệp Tiểu Nhu lại nhìn tờ tạp chí trên tay lần nữa.
Bản tin thời sự ở phía dưới là thông tin về vụ án gϊếŧ người gần đây.
Đối với Dương Viêm mà nói, có phá được vụ án hay không không quá quan trọng. Vì mỗi ngày có rất nhiều khách hàng đến văn phòng cần trợ giúp, trong đó có rất nhiều người giàu có, cô còn từng gặp một người phụ nữ lái chiếc ô tô xa hoa nói với bọn cô muốn tìm ra bằng chứng chồng bà ta đã nɠɵạı ŧìиɧ, vừa mở miệng đã ra giá năm trăm nghìn tệ. Thế nhưng đối với bọn họ mà nói, số tiền này không được tính là một vụ lớn, thậm chí còn không cần sếp của bọn họ phải đích thân can thiệp, bởi Dương Viêm chưa từng mời vị nữ khách hàng này đến văn phòng lần nào.
Về phần nguyên nhân Dương Viêm hợp tác với đồn cảnh sát, ngoài một số lý do đặc biệt mà người ngoài không biết, cô đoán đó cũng là sở thích của anh, dù sao việc giúp cảnh sát điều tra vụ án rất tốn thời gian nhưng thù lao nhận được lại không nhiều. Hơn nữa nếu muốn hợp tác với cảnh sát thì nhất định phải có một danh tính đặc biệt nào đó, chẳng hạn như chức danh cố vấn mà Tiêu Ngũ cưỡng ép gán cho anh.
Dương Viêm có hiểu biết sâu sắc về tâm lý tội phạm, hơn nữa còn có nhiều mạng lưới mối quan hệ trong xã hội. Có lẽ anh đã từng hỗ trợ cảnh sát giải quyết rất nhiều vụ án lớn, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh sẵn sàng nhận chúng.
Diệp Tiểu Nhu lật qua quyển tạp chí, sau đó ném vào thùng rác ven đường.
Đối với những người sống trong xã hội này, đây là một xã hội có luật pháp, đạo đức và sự đảm bảo, nhưng điểm khác biệt là mỗi người đều có những suy nghĩ và cách hành xử khác nhau. Bạn có thể nói một vài người nào đó giống nhau, nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể giống y hệt nhau, bởi vì mỗi một người đều là một cá thể độc lập. Ngay cả những cặp song sinh trông giống hệt nhau nhưng cũng có thể có tính cách khác nhau do sự khác biệt về bản chất và môi trường tiếp thu.
Còn những kẻ gϊếŧ người hàng loạt có tính cách chống đối xã hội và hành vi biếи ŧɦái có thể có chung những giá trị quan méo mó, tuy nhiên kiểu hành vi của bọn họ nhất định sẽ khác nhau.
Diệp Tiểu Nhu ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xa lạ bốn phía và những con người muôn hình muôn vẻ xung quanh mình.
Vậy hung thủ… đang hoang tưởng đạt được điều gì?
Một mình Diệp Tiểu Nhu đứng bên đường trầm tư một lúc lâu, lúc cô về đến văn phòng, những người khác mới lần lượt đến làm việc. Cô nhìn quanh rồi đi tới trước mặt Lâm Linh, hỏi cô ấy: “Bình thường ông chủ sẽ tặng mọi người một số phúc lợi đặc biệt gì đó phải không? Ví dụ như… đồ ăn hay thứ gì khác?”
“Hở? Sếp từ đó đến giờ vẫn luôn rộng lượng với chúng ta. Cô xem đồ ăn vặt trong phòng trà nước đều là sếp chi tiền, đồ ăn vặt cũng chưa bao giờ thiếu, muốn ăn gì thì tự mình chọn, sếp chưa bao giờ để ý đến chuyện này.”
Diệp Tiểu Nhu dừng lại, thăm dò: “Ý tôi là cho riêng… cái đó, cho riêng ấy…”
Còn chưa nói hết câu, cô đã nhìn thấy Dương Viêm từ ngoài cửa đi vào.