“Đây là giấy tờ tùy thân, sổ ngân hàng, và một cuốn sổ ghi chép một vài cái tên cùng tài khoản của người chết. Có vẻ như họ đều là ‘khách hàng’ cũ của cô ấy.”
“Người trình báo vụ việc cho biết họ chỉ biết tên người chết là chị Hồng. Tên trên căn cước công dân là Mạc Xuân Mai, 32 tuổi, không phải người địa phương, đã ly hôn và không có con, hẳn là người từ quê lên phố… đi làm.”
Tiêu Ngũ xốc lại tinh thần, chỉ đạo: “Dựa theo những cái tên này, điều tra từng người một!”
Thời điểm Dương Viêm bước ra, Lão Mã vẫn đang vật vã bám vào tường, trong tay cầm chiếc khăn tay tình yêu của Diêm Tiêu Tiêu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Sếp, thứ lỗi cho tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi, tôi nhìn thấy thi thể khủng khϊếp như vậy…”
Dương Viêm không để ý tới ông ấy, nói với Tiêu Ngũ: “Tìm người dẫn tôi đến hai hiện trường trước đó.”
Khi thi thể được đưa đi, nhiều người đã tụ tập ở đầu ngõ, có người thì thầm, có người dùng điện thoại di động chụp ảnh với vẻ mặt đầy phấn khích, thậm chí có người còn phát sóng trực tiếp ầm ĩ, cho dù họ không hề biết trong căn nhà cũ nát ấy đã xảy ra chuyện gì.
Vương Tranh chở ba người đến một hiện trường khác, theo chỉ dẫn của Tiêu Ngũ, cậu ấy còn đưa cho Dương Viêm bản báo cáo khám nghiệm tử thi của hai nạn nhân trước đó.
Những thám tử tư làng nhàng trên thị trường không được họ thừa nhận, nhưng văn phòng của Dương Viêm thì khác. Vương Tranh mới từ thành phố Lâm chuyển đến, chỉ nghe nói về tên tuổi của Dương Viêm, biết anh có bối cảnh và mối quan hệ hùng hậu, trong gia đình có mấy người là chuyên gia trong ngành, nhiều vụ án hình sự trong tỉnh đều có sự tham gia của anh, đội trưởng Trương của họ và các lãnh đạo trong cục có mối quan hệ tốt với anh. Tuy nhiên mối quan hệ giữa phó đội Tiêu và Dương Viêm lại có chút khó xử, cậu ấy không thể nói rõ sự lúng túng cụ thể là gì, nhưng mỗi lần nghe Tiêu Ngũ nhắc đến tên Dương Viêm, đội phó luôn tỏ ra muốn nhờ người này giúp đỡ nhưng không muốn mất mặt, như thể Dương Viêm đã bắt được nhược điểm nào đó.
Lão Mã vẫn ngồi ở ghế phụ, còn Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu thì ngồi ở ghế sau xe, Dương Viêm ngồi đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, còn Diệp Tiểu Nhu nghiêm túc ngồi trên ghế cách anh một khoảng, dựa người vào cửa xe.
Dương Viêm vẫn với dáng vẻ tản mạn như thường lệ, một tay vẫn đặt trên cửa sổ xe, tay còn lại nắm lại chống cằm, đọc báo cáo khám nghiệm tử thi xong, anh đặt nó sang một bên, liếc Diệp Tiểu Nhu rồi hỏi: “Cô có muốn xem qua báo cáo không?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn về phía trước, ngồi thẳng dậy: “Thưa ông chủ, tôi không muốn xem.”
Dương Viêm cười như không cười: “Cô không dám nhìn sao?”
“Người bình thường đều sẽ cảm thấy đáng sợ.”
“Cô nghĩ mình là người bình thường sao?”
Diệp Tiểu Nhu cắn môi.
Cô luôn là người gặp chiêu phá chiêu, không ai nói gì thì sẽ ngậm miệng, nhưng đối với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy bực bội vì không thể đối phó được với anh.
Rốt cuộc thì cũng đánh người ta bị thương, sống trong nhà của người ta, còn nợ ân tình người ta.
Nhưng cô đã xác định người này quả thực đúng như lời Diêm Tiêu Tiêu nói, anh còn… cáo già hơn cả Lão Mã hồ ly.
Đầu tiên họ đến hiện trường vụ án thứ nhất, nơi này đã được niêm phong, nghe nói thời điểm phát hiện ra, thi thể đã ở trong nhà hơn một tháng, chỉ có hàng xóm mới ngửi thấy mùi bất thường. Hiện trường thứ hai còn lâu hơn, phải gần hai tháng mới được phát hiện, có thể thấy một trong những đặc điểm chung của những người đã chết là quan hệ xã hội của họ rất ít, mối quan hệ của họ với người thân cũng nhạt nhòa, họ là những người bị gạt ra ngoài lề xã hội, thậm chí cả điện thoại di động cũng chỉ có một số ít nhật ký cuộc gọi, và phần lớn đều đến từ người giao hàng.
Lúc xuống xe, bước chân Diệp Tiểu Nhu hơi loạng choạng, Lão Mã tưởng cô bị căng thẳng khi ngồi cùng Dương Viêm nên đưa tay ra đỡ cô, nhưng sau đó lại nhận thấy sắc mặt cô tái nhợt: “Cô gái, cô không sao chứ? Phản ứng chậm à, bây giờ mới thấy buồn nôn?”
Hiển nhiên ông ấy cho rằng tình huống hiện tại của Diệp Tiểu Nhu là di chứng của việc chứng kiến
hiện trường án mạng như mình.
Diệp Tiểu Nhu chỉ nói tôi không sao.
Quả thực cô đang bị nôn nao, nhưng không phải vì lý do như Lão Mã nghĩ, mà vì một lý do khác khiến cô càng không muốn nói ra.
Vương Tranh vừa đỗ xe, liền nhìn thấy hai thanh niên chỉ vào hiện trường vụ án bị niêm phong, cầm điện thoại chụp ảnh cái gì đó, Dương Viêm đi lên lầu, nói mà không quay đầu lại: “Không cần nhìn, họ đến xem chỉ vì tò mò về vụ án mạng thôi.”
“Làm cái gì đấy!” Vương Tranh hét lớn, quả nhiên khiến hai thanh niên kia bị giật mình, nhanh chóng bỏ chạy.
Lão Mã lắc đầu: “Giới trẻ ngày nay thật là, suốt ngày thích nghiên cứu những thứ kinh dị, thiếu sự kính sợ đối với sinh mạng.”
Hiện trường vụ án đầu tiên cũng nằm trong khu thành cổ, tại một tòa nhà hai tầng cũ, nghe nói hai năm qua có người đòi phá dỡ nên hơn một nửa số người sống ở đây đã chuyển đi nơi khác. Người chết ở tầng hai, phía trước và phía sau đều bỏ trống. Đó là lý do tại sao thi thể được phát hiện muộn như vậy.
Vương Tranh cho biết: “Dựa trên manh mối từ hai vụ án trước, chúng tôi suy đoán rằng kẻ sát nhân là một tội phạm có tổ chức điển hình với một số khả năng phản trinh sát nhất định. Hắn ta phải từ 25 đến 40 tuổi, cao khoảng 1m7, sống một mình và sinh sống ở khu thành cổ, rất có thể hắn ta bị rối loạn tâm thần. Chúng tôi đã sử dụng rất nhiều lực lượng cảnh sát để điều tra ở thành cổ, cũng đã theo dõi giám sát trong bán kính 5km của hai hiện trường vụ án trong nhiều ngày qua, nhưng vẫn không phát hiện được gì. Để có manh mối chắc chắn, chúng tôi thậm chí đã đến bệnh viện tâm thần, phía bệnh viện nói rằng gần đây không có tội phạm nào trốn thoát…”
Giọng nói của cậu ấy về cuối càng trở nên nhỏ nhẹ hơn, Diệp Tiểu Nhu đi theo nhìn vào mắt Vương Tranh khiến cậu ấy hơi lúng túng, cô nói: “Không sao đâu, bệnh viện anh kiểm tra có lẽ không phải là bệnh viện mà tôi từng ở.”
Vương Tranh cười sượng: “Đúng rồi, cô sống ở đâu? Không, ý tôi là… Ý tôi là, hai ngày nay cô sống tốt chứ?”
“Cảm ơn anh. Tôi đang sống rất ổn.”
Vương Tranh thực sự muốn tự vả vào miệng mình hai cái.
Lão Mã vốn tưởng rằng không có thi thể nên sẽ không sợ hãi nữa, nhưng khi đứng ở cửa vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, khiến ông ấy sợ hãi tháo chạy.
Thi thể bị chặt thành từng khúc đã nằm trong căn phòng ẩm ướt và tối tăm suốt một tháng, mùi hôi thối không thể tiêu tan trong thời gian ngắn, cho dù tòa nhà không bị phá bỏ cũng không ai dám ở trong đó.
Dương Viêm nhìn quanh phòng.
Ngôi nhà này tuy đã đổ nát nhưng diện tích không hề nhỏ, khoảng hơn 80m2, có phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm và phòng tiện ích. Thời điểm chủ nhà mở cửa ra, thứ anh nhìn thấy chính là thi thể nạn nhân đã bị chặt thành năm phần, đầu và thân ở trong phòng khách, tay chân nằm rải rác ở các phòng khác, máu phun khắp nơi, quả thực không khác gì địa ngục.
Diệp Tiểu Nhu đứng ở phòng khách, có thể thấy nạn nhân sống rất khép kín, những hộp mì ăn liền và đồ ăn vặt được cất trong phòng tiện ích, một số thì chất đống trên ghế sofa và trên bàn, trên bàn máy tính ngổn ngang những đồ dùng vật dụng của con gái.
“Máy tính của nạn nhân đâu?” Dương Viêm hỏi.
Vương Tranh lắc đầu đáp: “Máy tính đã bị hư hỏng hoàn toàn, trên điện thoại cũng không có gì cả. Khi chúng tôi tới nơi, nguồn điện và mạng internet ở đây cũng bị cắt.”
Nói cách khác, nạn nhân không thể cầu cứu vào thời điểm đó.
Lúc Diệp Tiểu Nhu đang trầm tư, Dương Viêm không biết đã đứng ở phía sau cô từ khi nào: “Cô đang nhìn gì thế?”
Bả vai nhạy cảm của Diệp Tiểu Nhu khẽ chuyển động, nhưng cô không ngoảnh lại.
“Người chết có một con mèo.” Cô chỉ vào hộp các tông ở góc, trong đó có một mảnh vải và một cái bát nhỏ đựng thức ăn, cô nói: “Chắc là một con mèo hoang, thời gian nạn nhân nuôi nó không dài.”
Vương Tranh nói: “Đúng vậy, chúng tôi có tìm thấy lông mèo, nhưng con mèo hẳn là được thả rông.”
“Cho dù là được thả rông, nó cũng sẽ quay trở về.” Diệp Tiểu Nhu thấp giọng: “Nhưng sẽ không còn ai mở cửa sổ cho nó nữa.”
Dương Viêm theo ánh mắt của cô nhìn về phía cửa sổ.
Dường như có bóng một con mèo đang ngồi xổm bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn họ. Như thể đang khẩn cầu, lại như đang chờ đợi cô gái tốt bụng đã cho nó tổ ấm sẽ mở cửa sổ cho nó.
Dương Viêm đột nhiên nói: “Đi kiểm tra xem phụ cận có ai phát hiện được con mèo bị chặt thành khúc hay không.”
Vương Tranh có vẻ giật mình, nói: “Anh cho là con mèo đã chết, nhưng hiện trường vết máu đều là của người chết…”
“Vậy nên tôi mới kêu cậu đi điều tra khu vực xung quanh.” Dương Viêm nói: “Cho dù là khu nhà cũ thì cũng có người quét dọn, việc tìm được xác động vật vứt ở bên ngoài trong vòng hai tháng không phải là chuyện khó.”
Tuy giọng điệu của anh không có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng Vương Tranh vẫn rùng mình, nhanh chóng gọi điện bố trí.
Khi họ đến hiện trường thứ hai thì đã là xế chiều.
Bởi vì có rất nhiều người sống trong cư xá nơi nạn nhân thứ hai được tìm thấy và hầu hết đều là người già nên đa số những hộ dân trong tòa nhà đó đã chuyển đi, rất nhiều người trong số họ đã trốn về nhà con cái qua đêm sau khi nghe tin.
“Người thân của người chết từ quê lên vẫn đang ở trong một khách sạn gần đó. Hàng ngày ông ta đều đến đồn cảnh sát làm loạn đòi hung thủ đền mạng.” Vương Tranh nói: “Người chết không còn cha mẹ. Người họ hàng này thường chỉ liên lạc với nạn nhân mỗi tháng một hai lần, lần nào cũng xin tiền, trước khi chết cũng không mấy quan tâm, nhưng sau khi chết thì lại coi cô cháu gái như con đẻ.”
Diệp Tiểu Nhu xoa bụng, lúc xuống xe vẻ mặt cô càng trở nên tệ hơn.
Lão Mã lại đỡ cô, nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Nhu, ông ấy thực sự lo lắng: “Cô không bị say tàu xe chứ?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, không nói một lời, vội vàng đi theo hai người lên lầu, Lão Mã bất an đi theo cô, sợ cô mất thăng bằng ngã xuống, Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn ông ấy rồi nói: “Đừng lo, tôi không yếu đuối đến thế đâu.”
Lão Mã gật đầu, nghĩ thầm, quả thực đây cũng không phải một cô nhóc bình thường. Nếu là một cô nhóc bình thường thì khi đến hiện trường án mạng, đã bị ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện rồi.
Người chết thứ hai sống ở tầng 4, vừa vào cửa, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu khẽ thay đổi.
Khi nghe Lâm Linh mô tả hiện trường vụ án, trong đầu cô đã mường tượng ra ‘hiện trường’, tổng cộng có ba căn phòng. Đầu và thân của nạn nhân vẫn được đặt trong phòng khách giống như cảnh tượng trước mắt trên ghế sofa, để khôi phục lại hiện trường vụ án càng nhiều càng tốt, ngoại trừ những điều tra kỹ thuật cần thiết, những đồ dùng hàng ngày của nạn nhân về cơ bản vẫn chưa được động tới.
Cô nhìn thấy Dương Viêm bước nhanh vào phòng tắm, liền đi theo anh.
“Cánh tay của người chết được đặt ở dưới vòi nước.”
Phòng tắm rất hẹp, không hề có vết dơ, ngược lại còn ngăn nắp hơn nhà của nạn nhân đầu tiên, trên tường thậm chí còn dán giấy dán tường màu hồng, tiểu thuyết và sách tranh được xếp gọn gàng trên giá sách đơn giản.
Dương Viêm từ trong túi móc ra một chiếc găng tay, anh đeo vào rồi cúi xuống cẩn thận lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng đã qua sử dụng ở góc cạnh bồn cầu.
Diệp Tiểu Nhu đi tới trước gương trong phòng tắm, khẽ hà hơi vào.
Chiếc gương mờ đi một chút, xuất hiện một dấu vân tay không rõ ràng.
Dương Viêm đứng dậy, đem tóc và bàn chải đánh răng thu được trong toilet bỏ vào túi, anh ném cho Vương Tranh, lúc quay người lại phát hiện Diệp Tiểu Nhu vẫn đang đứng trong phòng tắm.
Diệp Tiểu Nhu chợt đi vào phòng bếp, cầm ấm điện lên đổ đầy nước, mặc dù mạch điện ở đây đã được khôi phục nhưng ấm điện lại bị hỏng.
“Cô khát sao? Để tôi ra xe lấy cho cô ít nước.” Vương Tranh vội nói.
Cho dù có khát thì việc uống nước ở hiện trường vụ án vẫn có chút…
Dương Viêm nói với Vương Tranh: “Cậu lập tức sang nhà hàng xóm mượn một chậu nước nóng, đi ngay đi.”
Lời nói của anh có thể so sánh với kiểu gầm thét ra lệnh của Tiêu Ngũ, Vương Tranh giật mình, vội chạy ra ngoài mà không suy nghĩ gì. Tuy nhiên, vì hầu hết hàng xóm trong tòa nhà này đã chuyển đi, cậu ta gõ cửa vài nhà nhưng không có ai. Cuối cùng vẫn phải nhờ Lão Mã ra tay, một lát sau ông ấy mang ra một bình thủy đựng đầy nước sôi sùng sục.
Dương Viêm cầm bình nước nóng đổ vào bồn rửa mặt.
Hơi nước nóng nhanh chóng lan rộng, rồi chầm chậm bao bọc tấm gương.
Trên gương hiện lên một dòng chữ chấn động:
RỐT CUỘC NGƯƠI LÀ AI?
Ngay sau đó, hơi nước nóng tràn ngập toàn bộ mặt gương, phía dưới dòng chữ chậm rãi xuất hiện một dòng chữ khác.
CÔ KHÔNG TRỐN THOÁT ĐƯỢC ĐÂU.
“Gọi cho Tiêu Ngũ, kêu người của các anh tới đây.” Giọng nói trầm thấp của Dương Viêm vang lên, “Gần nhất hung thủ đã tới nơi này.”
“Đây… Đây là lời hung thủ để lại sao?”
Lão Mã cũng tò mò đi tới, nhìn thấy liền nhận ra: “Nước xà phòng, chữ viết bằng nước xà phòng.”
Khi ngón tay dính những loại dầu trơn rồi bôi lên gương, hơi nước không thể bám vào nên chữ sẽ hiện ra, chữ có thể đọng lại rất lâu và chỉ xuất hiện trở lại trong hơi nước nóng.
Nhưng hai dòng chữ này rõ ràng không phải do cùng một người viết.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Hắn không phải mới tới đây.”
Sau đó cô còn nói thêm một câu, câu nói này khiến Vương Tranh và Lão Mã nhất thời cảm thấy rùng mình.
“Trước khi chết, nạn nhân đã phát hiện hung thủ đã lẩn trốn trong nhà cô ấy từ lâu.”