Thời điểm Diệp Tiểu Nhu được dẫn vào, trời đã tối hẳn.
Cô cứ ngồi đó thẫn thờ nhìn bầu trời đêm, bên cạnh cô là chiếc túi vải đã quá cũ không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, chiếc túi đó có lẽ chứa toàn bộ đồ đạc của Tiểu Nhu, bao gồm cả chiếc mũ bảo hộ lúc trước bị Giang Thạc ném vào thùng rác, nhưng cô không tìm nó về, nó đã trở thành rác đối với họ rồi.
Cho đến khi Diêm Tiêu Tiêu vỗ vai Tiểu Nhu và nói rằng ông chủ muốn gặp cô.
Diệp Tiểu Nhu hít một hơi, đứng dậy và theo chị vào cửa, sau đó đi về phía văn phòng.
Cô nhìn thấy Giang Thạc đang đứng ở chân cầu thang lướt điện thoại, Lão Mã và một cô gái khác tên Lâm Linh đang nói nhỏ với nhau tại bàn làm việc, khi hai người bước vào, họ đồng thời ngừng nói chuyện.
Diệp Tiểu Nhu biết rằng đối với họ, bản thân là một kẻ lạ xâm nhập. Sau sự cố vừa rồi, cô lại trở thành kẻ xâm nhập làm tổn thương ông chủ của họ, cô đã thể hiện hoàn hảo một khía cạnh khác với người bình thường của mình bằng những cú ra đòn với người đàn ông đó.
Không có người bình thường nào có lòng phòng vệ mạnh như vậy, và không có người bình thường nào đột nhiên trở nên bạo lực như vậy.
Khi bước đến cửa, Tiểu Nhu cảm thấy cơ thể mình trở nên căng cứng.
Phòng làm việc của người này rất rộng, bốn mặt tường với ba mặt là những giá sách chất đầy sổ sách và tài liệu.
Trí nhớ của Diệp Tiểu Nhu luôn rất tốt, tốt đến mức đã nhiều ngày rồi, cô vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết của chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, cho nên khoảnh khắc vừa nhìn thấy người đàn ông kia, trong đầu cô liền hiện lên cảnh tượng vừa xảy ra:
Khi cô tỉnh dậy, nhặt chiếc mũ cứng lên và đánh mạnh vào người anh, cô thấy đôi mắt anh bỗng nhắm chặt lại và cả tiếng rên đầy đau đớn đó.
Nhưng trong mắt người này không có sự tức giận hay căm ghét, thậm chí không có sự kinh ngạc hay bất ngờ.
Kể cả khi đèn sáng lại, khi nhìn về phía cô, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, ngoại trừ nhíu mày vì đau cùng mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt anh không có cảm xúc nào khác.
Giống như lúc này, anh đang ngồi nghiêng trên ghế văn phòng, cằm chống lên cánh tay phải không bị thương, vẻ mặt lười biếng bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi xảy ra không ảnh hưởng gì đến anh.
Màn đêm đen ngòm ngoài cửa sổ xen lẫn với ánh sáng nhỏ li ti, tạo thành sự tương phản kỳ diệu với chiếc áo sơ mi trắng trên người anh.
Nếu dựa theo những gì Tiêu Ngũ đã nói, Diệp Tiểu Nhu phỏng đoán rằng anh ít nhất phải từ 35 đến 40 tuổi, điều hành một văn phòng điều tra kinh doanh, duy trì quan hệ hợp tác với các doanh nhân và đồn cảnh sát, vì vậy anh phải là một người thâm sâu khó dò, một doanh nhân với trí thông minh phi thường, nguồn lực và mối quan hệ không hề tầm thường.
Bụng dạ nham hiểm, đa mưu túc trí là đặc điểm của nhiều doanh nhân thành đạt.
Nhưng nhìn thế nào thì ngoại hình của anh cũng chỉ khoảng 27, 28 tuổi, nhìn còn trẻ hơn cả Giang Thạc. Đối với những người lần đầu tiên đến đây, cho dù là ai cũng không thể đoán được anh sẽ là ông chủ của Lão Mã và những người khác.
“Thưa sếp, người đã được dẫn tới rồi.” Diêm Tiêu Tiêu nói xong quay người rời đi, nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt ‘Cưng tự cầu phúc chứ chị cũng không giúp được gì’ rồi mới ra ngoài.
Diệp Tiểu Nhu ngập ngừng hé miệng, nhưng không phát ra tiếng.
Dương Viêm không nhìn cô, thậm chí ánh mắt cũng không di chuyển về phía cô.
Cô có cảm giác ngộp thở.
Đã lâu cô không có cảm giác này, chỉ có hai lần duy nhất trong những năm gần đây, một là khi cô bị khống chế trên giường bệnh trong bệnh viện tâm thần, thời điểm mũi kim tiêm bơm thuốc xâm nhập vào cơ thể cô, và lần thứ hai là đêm đầu tiên cô ở trong tù.
Văn phòng to như vậy dường như được chia thành hai không gian riêng biệt, Diệp Tiểu Nhu đứng trong không gian của riêng mình, nhìn người đàn ông cho đến khi anh mở miệng nói chuyện.
Tuy nhiên, những điều anh nói sau đó khiến cô ngạc nhiên.
Ấy thế mà anh đã nhắc đến một vụ án rất điển hình về tội phạm tâm thần, và tình cờ là cô cũng biết về vụ án này.
“Từ năm 1956 đến năm 1957, một cậu bé tên là Peter Woodcock ở Quốc gia G đã lạm dụng tìиɧ ɖu͙© hàng chục trẻ em và thực hiện ba vụ hãʍ Ꮒϊếp, gϊếŧ người dã man. Nạn nhân bao gồm một cậu bé bảy tuổi, một cậu bé chín tuổi và một cô bé chưa tròn bốn tuổi. Về sau, tên tội phạm này được nhận định là một bệnh nhân tâm thần không có năng lực trách nhiệm hình sự. Một năm sau, cậu ta được đưa đến bệnh viện tâm thần cấp cao nhất của nước G để tiếp tục điều tra, bị cưỡng ép điều trị. Ba mươi lăm năm sau, hắn được chuyển đến một bệnh viện khác với sự quản lý tương đối lỏng lẻo, và được xuất viện không lâu sau đó.”
“Cô đoán xem, điều đầu tiên hắn làm sau khi xuất viện là gì?”
Diệp Tiểu Nhu do dự một lúc lâu sau khi nghe những gì anh nói, rồi mới trả lời một cách chậm rãi: “Trong ba mươi lăm năm đó, hắn được điều trị như một bệnh nhân tâm thần bình thường, uống thuốc mỗi ngày và tham gia liệu pháp tâm lý mới của một vị tiến sĩ nào đó. Hắn cùng với một số kẻ tâm thần ghê tởm khác bắt đầu một liệu trình điều trị kéo dài mười ngày được gọi là – để bệnh nhân điều trị cho bệnh nhân.”
Giọng điệu của cô dần lộ ra ý cười nhạt: “Một phương pháp trị liệu vô nhân đạo, khi những bệnh nhân khác dùng bạo lực với nhau để đấu tranh với những khiếm khuyết về tinh thần của nhau, hắn lại an ủi và giúp đỡ người khác như một người bình thường, thậm chí còn trở thành trợ lý bác sĩ cho những bệnh nhân khác, và sau đó mọi người nghĩ rằng hắn đã được chữa khỏi.”
Lúc này, Dương Viêm rốt cục ngước mắt lên nhìn cô.
Anh dường như không ngờ cô lại hiểu biết tường tận đến nhường ấy.
Lúc này Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy cánh tay trái của anh, băng gạc vừa được băng lại lộ ra dưới ống tay áo màu trắng, khoảnh khắc dòng máu đỏ tươi chảy xuống cánh tay ngay lập tức hiện lên trước mắt cô.
Giọt máu rơi xuống đất chỉ trong một giây, nhưng trong mắt cô, một giây đó dường như dài vô tận.
Diệp Tiểu Nhu mím môi, vô thức siết chặt hai tay: “Việc đầu tiên hắn làm sau khi xuất viện chính là cùng với nhân viên an ninh từng canh giữ hắn sát hại dã man một bệnh nhân trong một khu rừng nhỏ cách bệnh viện không xa.”
Sự thật còn tà ác và đáng sợ hơn nhiều so với mấy câu nói ngắn ngủi của cô, nhưng khi nói ra, trong lòng cô lại cảm thấy nặng nề khó tả.
Ở đất nước đó không có án tử hình nên dù phạm nhiều tội ác nhưng ác quỷ vẫn không phải nhận hình phạt xứng đáng, trong khi đó gia đình của những nạn nhân còn sống lại phải chịu nỗi đau muôn đời bởi hắn.
Ngoài cửa, Lão Mã lẻn đến bên tường, hỏi Giang Thạc: “Bên trong đang nói cái gì thế?”
Giang Thạc trả lời một cách vô cảm: “Chắc đang phỏng vấn.”
“Phỏng vấn kiểu gì? Kiểm tra IQ hay làm cái gì?”
Tất nhiên họ không thể ngờ rằng thứ mà hai người bên trong đang thảo luận lại là kẻ sát nhân tâm thần nổi tiếng trong lịch sử.
* * * * *
“Vậy cô cho rằng, hậu quả tạo thành là do năm đó chữa trị sai cách gây ra, hay là hắn căn bản vô phương cứu chữa?”
“Câu hỏi này nên dành cho chuyên gia khoa tâm thần.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Ngài Dương, anh rốt cuộc muốn hỏi tôi điều gì?”
Dương Viêm nhìn sâu vào mắt cô, vẻ mặt không thay đổi: “Làm sao cô biết Mã Lượng sẽ phạm tội lần nữa trong bệnh viện tâm thần?”
“Tôi không thể xác định được.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Không ai có thể khẳng định một người từng phạm tội có thể cải tà quy chính.”
“Cô dùng bạo lực với hắn?”
“Hắn cũng dùng bạo lực với một cụ già vô tội, tôi chỉ phòng vệ chính đáng, cũng không gây tổn hại quá lớn cho hắn… Cùng lắm là chỉ khiến hắn nằm trên giường bệnh vài tháng mà thôi.”
“Thật sao?” Anh nhìn thoáng qua chân cô.
Đôi chân vốn chụm vào của cô đang khẽ tách ra, một chân đã hướng về phía cửa…
Về mặt tâm lý mà nói, đây là một loại hành vi muốn chạy trốn điển hình, nhưng cô lại không khống chế được bản thân, hiển nhiên là cô không muốn thảo luận vấn đề này, đặc biệt là với người đàn ông khiến cô cảm thấy căng thẳng.
“Được, để tôi đổi một câu hỏi khác.” Dương Viêm vẫn bình tĩnh nói: “Cô cảm thấy hành vi phạm tội của bệnh nhân tâm thần và hành vi phạm tội của người bình thường khác nhau ở điểm nào?”
Diệp Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, cô thật sự cần anh lập tức chuyển đề tài, ít nhất câu hỏi này không khiến cô cảm thấy quá áp lực: “Con người muôn mặt, có ưu khuyết điểm, giống như không ai biết được một hạt giống sẽ mọc hướng về ánh mặt trời hay mọc dưới lòng đất tăm tối, nhưng người bình thường sẽ lựa chọn giữa làm hay không, dù muốn làm thì họ có thể kiểm soát, những người bệnh tâm thần thì không cách nào kiểm soát được mình.” Đây là một trong những lý do chính khiến những người bị kết án tâm thần lại được đưa vào trại tâm thần thay vì bị pháp luật trừng phạt.
“Vậy cô cho rằng cô có thể khống chế bản thân không?”
Diệp Tiểu Nhu hơi sửng sốt: “Đương nhiên là tôi có thể làm được.”
Khóe miệng cô lại mím chặt: “Tôi là người bình thường, nếu không…”
Nếu không thì sau khi dính líu đến vụ án đó, cô đã không bị tống vào tù mà sẽ bị đưa trở lại bệnh viện.
May mắn thay, cuối cùng cô đã nhận được một phán quyết chính xác, cô vô tội.
“Vả lại tôi cũng không phạm tội. Trong tư liệu của tôi hẳn đã được hiển thị rõ ràng.”
Dương Viêm ngoắc khóe miệng, cuối cùng trên mặt lộ ra nụ cười, anh nói: “Xưa nay tôi chưa từng tìm hiểu một người thông qua tư liệu.”
Diệp Tiểu Nhu: “Vừa rồi tôi chẳng may tấn công anh… Ý tôi là, tôi đã bị anh làm cho sợ hãi, đó là một sự cố ngoài ý muốn.”
Vừa nói chuyện cô vừa lùi ra sau, bởi vì Dương Viêm đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt cô.
Diệp Tiểu Nhu đã lùi tới cửa, phía sau cô là cánh cửa.
Nhưng thực chất, anh không tiến gần cô, đó vẫn là khoảng cách quá đỗi an toàn đối với người bình thường.
Song, tay cô vẫn không khỏi run lên.
“Nếu tình huống tương tự lại xảy ra, cô sẽ làm gì?”
“… Tôi, tôi sẽ cảnh tỉnh bản thân trước và xem ai đang ở trước mặt mình rồi mới đưa ra quyết định.”
“Nếu là người lạ thì sao?”
“Tôi có thể phân biệt…”
“Phân biệt một người lạ là tốt hay xấu?” Dương Viêm nhếch khóe môi, thực ra mặt mày anh rất đẹp, đôi mắt hẹp dài lại có cảm giác ấm áp mềm mại, rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác người đàn ông này rất dịu dàng.
Đúng vậy, đây là ảo giác. Bởi vì nếu cẩn thận cảm nhận, có thể phát hiện anh mang đến cảm giác áp bách một cách âm thầm.
“Tại sao chỉ dựa vào một lần gặp mặt ngắn ngủi mà cô đã có thể xác định một người là tốt hay xấu?” Dương Viêm nhìn đôi môi mím chặt của cô, hiển nhiên là cô lại gặp phải vấn đề không muốn trả lời, anh gật đầu nói: “Được, để tôi đổi câu hỏi một lần nữa, cô nghĩ tôi tốt hay xấu?”
Diệp Tiểu Nhu nhận ra rằng tuổi tác của người đàn ông này chắc chắn không trẻ như bề ngoài, ít nhất ba mươi năm kinh nghiệm sống mới có thể khiến một người đàn ông có khí chất như vậy, anh chỉ có vẻ bề ngoài trẻ tuổi thôi.
Đương nhiên, có rất nhiều người đàn ông, dù sống nửa đời người cũng không có được khí thế mạnh mẽ như vậy.
“Vừa rồi lúc cô đánh tôi có phải cũng định nghĩa tôi là người xấu không?”
“Tôi đã nói rồi, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn!”
Khi cô mở miệng để nói ra câu này, cô mới nhận ra mình thực sự đang tức giận.
Diệp Tiểu Nhu thực sự đã trở nên tức giận dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của một người, nhưng may mắn thay cô đã bình tĩnh lại rất nhanh.
“… Xin lỗi anh.”
Vẻ trêu tức trong mắt người đàn ông biến mất trong nháy mắt, anh lại trở nên bình tĩnh: “Vẫn có thể khống chế cảm xúc của mình, tốt lắm.”
Anh duỗi cánh tay phải không bị thương của mình ra, dưới ánh mắt căng thẳng của Diệp Tiểu Nhu, anh lướt qua vai cô và đẩy cánh cửa sau lưng cô ra.
“Tiêu Tiêu, sắp xếp cho cô ấy một chỗ ở.”
“Vâng.” Diêm Tiêu Tiêu trả lời: “Vậy thì ở luôn trong ký túc xá số 14. Lúc trước tôi đã dọn dẹp nó rồi.”
Dương Viêm cúi xuống nhìn Diệp Tiểu Nhu đang hoảng hốt, anh mỉm cười và nói: “Chúc mừng cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn.”
“Mười giờ sáng mai, đến làm việc nhé.”
Diệp Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng, Diêm Tiêu Tiêu đã đi tới nắm tay cô, cười nói: “Chúc mừng cưng, đãi ngộ ở đây rất tốt, tin chị đi, tốt hơn nhiều so với hồi ở công trường.”
“Thế nhưng mà…” Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi không được học hành gì cả. Tôi đã từng ngồi tù. Mặc dù tiền án đã được xóa, nhưng tôi…”
Ngay khi Diêm Tiêu Tiêu chuẩn bị lên tiếng, Dương Viêm trong văn phòng đột nhiên nói: “Cô yên tâm, mấy người trong số chúng tôi ở đây cũng chẳng có ai là người bình thường.”
Diêm Tiêu Tiêu: “… Nói nghe buồn nha sếp.”
Diêm Tiêu Tiêu dẫn cô ra khỏi phòng làm việc, thấy cô ngây ngốc đi theo sau mình, không khỏi vỗ vai cô: “Tỉnh đi, cô bé.”
“Huh?” Diệp Tiểu Nhu giật nảy mình: “Tôi không mất trí.”
“Không sao hết.” Diêm Tiêu Tiêu thấu hiểu nhìn cô: “Không chỉ cưng, cho dù người khác ghê gớm cỡ nào cũng không thể trụ được lâu trước mặt ông chủ, lần này sợ hãi sao? Về sau sẽ không sao đâu, tin chị đi, cậu ấy đối với người của mình không tệ đâu…”
Chị dừng lại một lát rồi nói thêm: “Mặc dù thỉnh thoảng sếp cũng nóng tính, chỉ cần em không phạm quá nhiều sai lầm là được.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận để không đắc tội anh ấy.”
Người không dễ chọc, nên tránh né thì tốt hơn.
“Đúng rồi, c… chị Tiêu Tiêu.”
Diêm Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng gọi chị có vẻ mất tự nhiên của cô, rất hưởng thụ ơi một tiếng: “Còn muốn hỏi cái gì, chị nói cho cưng nghe.”
“Ông chủ bao nhiêu tuổi? Tôi nhìn anh ấy… khoảng ba mươi, nhưng chị và Lão Mã có vẻ đã làm việc với anh ấy rất nhiều năm.”
“Ái chà, câu hỏi này hay đấy. Đừng để bị vẻ bề ngoài của cậu ấy đánh lừa, cậu ấy không phải tiểu thịt tươi đâu.” Diêm Tiêu Tiêu tiện thể đưa cô đến ký túc xá, hai tay chống nạnh, nhìn cô với vẻ thần bí, nói: “Cưng cũng đã gặp Lão Mã nhà chị rồi, một con cáo già, nhưng ông chủ, cậu ấy còn thông minh khôn khéo hơn cả cáo già. Tám năm trước, cậu ấy trông như thế. Tám năm sau, chị của cưng cũng có nếp nhăn nơi khóe mắt mà cậu ấy vẫn như trước, không biết cậu ấy giữ gìn như thế nào, chị cũng không dám tùy tiện hỏi, mà hỏi cũng bằng không, đây là sinh ra đã được trời ưu ái, muốn ghen tị cũng không được.”
Khóe mắt Diêm Tiêu Tiêu khẽ cong lên: “Về phần tuổi cụ thể, cưng đoán xem?”