4. Quá khứ
Sáng sớm cuối tuần, Dương Lý đi học thêm ở trường. Chi Lộ suy nghĩ kỹ rồi tìm đến phòng tư vấn tâm lý theo địa chỉ Hạ Thanh Ninh cho.
Bác sĩ tâm lý của cô tên Chu Thực, phụ nữ trên 30 tuổi, dáng dấp lịch sự, nhìn rất dễ chịu. Biết cô là bệnh nhân do Hạ Thanh Ninh giới thiệu, bà ấy thể hiện sự nhiệt tình đáng kể. Bà ấy thật sự có năng lực, nhanh chóng hỏi rõ tình hình rồi đưa ra lời khuyên: "Cô mất ngủ được hai tháng, có ảo giác, thậm chí ảo thị cũng bình thường. Cách hiệu quả nhất là để chồng cũ về sống cùng thêm một thời gian."
Chi Lộ lắc đầu cười khổ: "Hoàn toàn không thể. Tôi chỉ muốn ngủ ngon thôi, không còn cách nào khác sao?"
Chu Thực suy nghĩ: "Vậy tôi kê thuốc ngủ khác, tác dụng phụ nhỏ hơn." Bà ấy viết đơn thuốc, rồi hỏi: "Nếu không nỡ, sao lại đồng ý ly hôn? Vợ chồng một đời không dễ, nếu không lý do nghiêm trọng, tại sao ly hôn?"
Chi Lộ cúi đầu, lâu lắm mới có can đảm nói: "Tôi nghĩ anh ấy không chịu đựng nổi tôi nữa. Ban đầu anh muốn sinh con, tôi không muốn, có thời gian chúng tôi ngủ riêng, chuyện đó chúng tôi cãi nhau nhưng anh vẫn nghe theo tôi. Tôi cũng bất lực mà, tôi không thể có thai sinh con ngay khi mới tốt nghiệp đi làm, tôi cũng có sự nghiệp, hoài bão riêng, tôi chưa làm được gì cả, sao có thể sinh con?"
"Những bất đồng sau đó?"
"Là chuyện công việc, cũng cãi vã thường xuyên. Cả hai đều bận, một tuần chỉ có hai ngày ngồi cùng bàn ăn cơm. Tôi đi làm rất mệt, việc nhà cũng không lo nổi bao nhiêu. Hai tháng trước khi ly hôn, anh đề nghị tôi nghỉ việc không làm phóng viên nữa..." Giọng cô tắt hẳn.
Chu Thực nhìn cô bằng ánh mắt động viên.
Hôm đó tan sở gần 10 giờ tối, cô mệt lử nên vứt cặp xách xuống ghế salon rồi ngồi phịch xuống, thấy buồn ngủ dữ dội; chưa ngủ bao lâu, bỗng giật mình tỉnh dậy. Mở mắt, thấy Diệp Trọng Ngạc ngồi sofa đối diện, uống trà, im lặng nhìn cô, không chút cười nói.
Cô gật đầu nhẹ: "Về rồi." rồi định ngủ tiếp.
Lúc đó nghe anh nói: "Chi Lộ, em chào đón chồng vừa đi công tác về nhà như thế à? Một tuần không gặp, anh tưởng em sẽ nhiệt tình hơn."
Dù giọng điệu bình thường nhưng cô nghe ra sự giận dữ. Đã nói vậy, dù thế nào Chi Lộ cũng không thể ngủ tiếp, cô ngồi dậy, nhẹ nhàng giải thích: "Em làm việc liên tục hai ngày qua, mệt lắm, để em bình phục sức khỏe, nhất định sẽ làm tròn bổn phận vợ chồng." Trong tình trạng kiệt sức, làn da cô nhợt nhạt.
Diệp Trọng Ngạc cau mày, lạnh lùng nói: "Anh nhớ em là vợ anh, anh thật sự muốn biết, nếu không có em thì tòa soạn có ngừng hoạt động không?"
Hai người sẽ không bao giờ thống nhất quan điểm về vấn đề này, ngay cả khi sức khỏe tốt Chi Lộ cũng không muốn cãi nhau với anh, huống hồ bây giờ mệt mỏi thế này. Cô rửa mặt bằng nước lạnh, thả tóc xuống rồi hỏi anh: "Ăn cơm chưa? Nếu chưa, em nấu đồ ăn nhé, anh muốn ăn gì?"
Ngoài dự đoán, Diệp Trọng Ngạc hoàn toàn không để ý, anh chỉ ghế salon: "Ngồi xuống đây."
Chi Lộ im lặng một lúc rồi ngồi xuống. Hai năm chồng vợ không uổng, với giọng điệu đó, cô có linh cảm những lời sắp nói của anh vô cùng quan trọng.
Dù biết quan trọng, vẫn giật mình khi nghe anh nói thẳng.
Diệp Trọng Ngạc rõ ràng từng tiếng một: "Chi Lộ, mấy tháng nay, chúng ta chỉ gặp nhau vào buổi tối. Em nhìn xung quanh căn nhà, hoàn toàn không có sinh khí. Đây không còn là gia đình mà chỉ là nơi nghỉ chân. Bất kể về nhà lúc nào, nhà luôn trống trơn. Không thể tiếp tục như thế, em nên nghỉ việc."
Quá sốc nên một lúc lâu Chi Lộ không nói nên lời, cô chết trân nhìn anh.
Diệp Trọng Ngạc tiếp tục giọng điệu thương lượng: "Trước đây anh cũng nói nghề phóng viên không phù hợp với em nhưng em cứ làm, anh chiều theo. Chi Lộ, em hãy tự hỏi, hai năm qua, anh có cản trở em chút nào không? Anh nghĩ với trí thông minh của em, em có thể cân bằng gia đình và công việc. Anh luôn cho em cơ hội. Trên đời không chỉ mình em là phóng viên, hầu hết mọi người đều xoay sở tốt, tại sao em không làm được? Anh không phản đối em đi làm, em có thể chọn bất cứ nghề nhẹ nhàng nào, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải lo cho gia đình!"
Não cô hoàn toàn tỉnh táo, Chi Lộ run lên vì tức giận, cô muốn phản bác, rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể thốt thành lời; cô thở mạnh, nén run tay, nói: "Chỉ mình em lo cho gia đình à? Nếu em không đồng ý, anh định làm gì?"
Giận dữ bùng phát, Diệp Trọng Ngạc giọng nói cao hơn: "Chung Chi Lộ! Nhìn gương đi, xem em trông thế nào! Ban ngày thì năng động, tối về mệt như chết, mặt trắng bệch như ma, uể oải, đi đứng lảo đảo. Nhà cửa không quan trọng bằng công việc phải không? Thà tươi cười với đồng nghiệp còn với chồng thì làm mặt lạnh à? Không có em, tòa soạn vẫn hoạt động bình thường, ngày mai em đi nghỉ việc!"
Chi Lộ cũng nổi cơn thịnh nộ: "Bây giờ anh mới đang làm mặt lạnh với em! Diệp Trọng Ngạc, tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không nghỉ việc! Anh không có quyền ra lệnh cho tôi!"
Đó là khởi đầu tồi tệ của mọi chuyện. Chi Lộ ngừng kể, nhìn Chu Thực, thấy bà ấy ra hiệu bằng ánh mắt động viên cô nói tiếp, nên cô cười khổ: "Anh bảo tôi không lo cho gia đình, tôi không đồng ý, mối quan hệ càng lúc càng tệ... Bác sĩ Chu, tôi không thể nói những điều này với người khác. Thành thật mà nói, chúng tôi kết hôn gần 3 năm nhưng tôi hầu như chưa mua đồ lót cho anh... lúc đó tôi không cảm thấy mình sai. Tôi nghĩ anh vẫn sống tốt khi không có tôi. Tôi cũng cảm thấy anh không thấu hiểu tôi, chỉ khi anh đề nghị ly hôn tôi mới hiểu mình luôn sai. Anh nhịn nhục tôi lâu quá, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, không thể chung sống với tôi nữa. Đúng thế, tôi thất bại trong vai trò làm vợ. Còn anh, có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn, nên tôi nghĩ, thôi nhường anh vậy..."
Chu Thực vỗ vai cô an ủi: "Có lẽ cô thực sự không biết cách chăm sóc người khác. Chồng cũ là bạn trai đầu tiên của cô à?"
"Không hẳn, hồi cấp 3 tôi có một người bạn thân khác giới, coi như bạn trai." Chi Lộ suy nghĩ, giọng điệu vô thức mang chút tự giễu, "Anh ấy ra nước ngoài học sau khi tốt nghiệp, tôi đợi anh ấy 4-5 năm, anh ấy về nhưng chia tay tôi, nói suốt đời tôi cũng không bao giờ biết quan tâm người khác. Lúc đó tôi không tin, giờ thấy Đào Nho nói rất đúng..."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Quả thực là câu chuyện dài. Lần cuối cùng Đào Nho về nước, cô đã cảm thấy bất an. Không phải lời bàn sau này, ngay từ khoảnh khắc gặp nhau ở cửa sân bay, cô cảm nhận có gì đó không ổn. Dù nụ cười của anh ta vẫn không thay đổi, nhưng hai người không thể tìm lại cảm xúc và không khí như trước đây. Cuối cùng cũng 5 năm, cô thậm chí không nhớ rõ khuôn mặt anh ta. Để xác nhận lại hình dáng, cô chăm chú nhìn anh ta, sững sờ nhận ra mình không nhớ anh ta nhiều như tưởng tượng, không biết phải nói gì. Do dự một lúc, cô mới mỉm cười.
Rồi hai người lên xe buýt sân bay về thành phố. Trên xe có sưởi ấm, họ đặt hành lý lên giá, ngồi cạnh nhau. Vài phút sau, xe chật kín người, hơi thở tỏa ra quyện vào không khí bị nén ép, đặc quánh đến mức có mùi.
Về đến thành phố, Chi Lộ đưa Đào Nho đến ký túc xá của trường đại học cô theo học. Đào Nho vốn kỹ tính, hoặc do ở nước ngoài lâu, vừa nhìn tòa nhà cũ kỹ, anh ta nhăn mặt, rõ ràng không hợp khẩu vị thẩm mỹ của anh ta.
Chi Lộ đành dẫn anh ta đến khách sạn Tây Viên gần trường. Thường ngày khi nói chuyện online hoặc qua điện thoại, hai người ít chủ đề. Những gì anh ta thích, cô không thích, cô thích mà anh ta không thích. Giờ càng không biết nói gì. Cô nghĩ, dù sao cũng phải tìm chủ đề để trò chuyện, ý nghĩ vừa lóe lên thì Đào Nho nắm tay cô. Cô hơi ngượng, vô thức muốn rút tay ra nhưng anh ta siết chặt hơn, nói nhỏ: "Anh về để đón Giáng sinh cùng em."
Thật ra, cô không cần ai đi cùng cả. Những năm trước, cô cùng bạn bè ký túc xá đi ăn uống, rượu chè, đạp xe khắp thành phố vui chơi, lảo đảo quay về, hôm sau mệt mỏi nằm liệt giường không dậy nổi. Nếu hôm sau có lớp, bạn bè sẽ nói: "Chi Lộ à, thầy gọi tên thì xin nghỉ giùm chúng tớ." Cuộc sống thoải mái, hoàn toàn không cần ai xuất hiện.
Lúc mới cưới, Diệp Trọng Ngạc từng nói: "Trước khi cưới, rất nhiều lần anh định tặng quà cho em, nhưng gặp khó khăn lớn. Sau khi quen em, anh bỗng nhận ra trên đời có một loại người mà dù cho bạn tặng họ thứ gì cũng vô dụng, không thể làm tăng giá trị của họ. Em giống như quả trứng hoàn hảo, chỉ có tương hợp về tinh thần mới có thể phá vỡ lớp vỏ ấy. Vì thế, anh quyết định tặng em sách, những cuốn em muốn đọc mà không tìm được."
Nghĩ lại, mục đích của Diệp Trọng Ngạc khi đó không đơn thuần. Anh không bao giờ gọi điện vào lúc thích hợp, lại hay gọi khi cô đang ở cùng Đào Nho, nói mang sách cho cô. Mục đích quá rõ ràng, nhưng lúc đó cô ngu ngốc không nghĩ theo hướng đó. Chi Lộ có khuyết điểm là khi tin một người, cô sẽ không nghi ngờ gì khác.
Tuy nhiên, Đào Nho không nghĩ vậy. Sau vài lần cãi vã, hai người chia tay. Lúc đó anh ta nói gì nhỉ, anh ta bảo: "Chi Lộ, chúng ta không hợp nhau. Anh đã suy nghĩ kỹ trong thời gian dài. Em rất tốt, nhưng không phù hợp để làm bạn gái. Bấy lâu nay em chưa bao giờ nói nhớ anh, cũng chẳng hỏi anh có đủ ăn mặc ấm áp không... Anh cũng mệt mỏi rồi. Ban đầu anh định về nước vì em, anh đã bắt đầu tìm việc, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa. Em không phải là người thích hợp để yêu đương, nếu em vẫn giữ tính cách này thì ai ở bên em cũng sẽ không hạnh phúc."
Lúc đó Chi Lộ không để lời nói đó trong lòng. Vì cô chẳng định ở bên ai cả, cô thích sống một mình. Khi anh ta không có ở đây, cô vui vẻ bên bạn bè, học tập, tự do tối đa, lên lớp, tự học, đến thư viện, tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ. Mọi người lo lắng chuyện tình cảm, học tập còn cô thì không. Cô nhớ tốt, tiếng Anh khá, các môn chuyên ngành dễ dàng nằm trong top 3 khoa mà không cần cố gắng. Tất nhiên cũng có lúc buồn chán, ví dụ như gây quỹ cho bạn bệnh không hiệu quả, bạn cùng phòng bị lừa khi đi làm thêm, mẹ gọi điện mắng v.v... Nhưng nhìn chung là lạc quan tiến về phía trước. Trong tất cả những điều khiến cô buồn, dường như không có tình cảm.
Luôn có người bảo cô là kẻ lập dị. Năm nhất đại học, luôn có mấy anh chàng khuôn mặt mơ hồ theo đuổi, viết thư, tặng hoa quà lên ký túc xá, có người còn chặn đường cô khi tan học tự học về, thậm chí theo dõi cô. May là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Thời gian đó cô thật sự mệt mỏi. May các anh kia còn tỉnh táo, biết cô có bạn trai thì dần rời xa. Cô thấy nhẹ nhõm, hoàn toàn giải thoát, cuối cùng có thể yên tâm làm việc của mình.
Từ nhỏ, bố dạy cô phải "độc lập tự cường". 6 năm trung học và 4 năm đại học, 10 năm là một nửa quãng đời, đủ để hình thành nhiều thói quen quyết định cuộc đời, những thói quen đó dần tích tụ thành tính cách bây giờ của cô. So với cuộc sống có bạn trai, cô thích sống một mình. Tình yêu chỉ là giai điệu phụ trong đời người, là một trong nhiều việc thường nhật, Chi Lộ nghĩ rằng, không có tình yêu cũng chẳng sao.
Gặp Diệp Trọng Ngạc là biến số trong cuộc đời cô, điều cô không bao giờ tưởng tượng trước. Nếu không gặp anh, có lẽ cô sẽ không lấy chồng, tốt nghiệp ra trường một mình vật lộn ở thành phố, tiếp tục công việc phóng viên của mình. Tóm lại, tuyệt đối sẽ không tan nát như bây giờ.
Chu Thực nói: "Tôi cảm nhận tình cảm của hai người vẫn còn, ý định ly hôn thật tồi tệ. Tôi gặp quá nhiều cặp vợ chồng thất bại, phần lớn do mâu thuẫn công việc gây ra nhưng đều tìm ra cách giải quyết. Cô và chồng đều thông minh mà sao không tìm ra lối thoát?"
Chi Lộ ngừng một lúc: "Họ giải quyết thế nào?"
"Nhường nhịn lẫn nhau thôi" Chu Thực nói, "Công việc tạm thời, phục vụ người khác, cô Chung à, tha lỗi cho tôi nói thẳng, chồng và con cái mới là chỗ dựa cả đời, vì họ mà nhường bước cũng không tệ."
Khóe miệng Chi Lộ giật giật, nhìn bà ấy.
"Nghe cô nói, tôi cảm thấy cô còn giấu diếm điều gì đó, đang lẩn tránh vấn đề thực sự." Chu Thực nói đồng thời quan sát biểu cảm của Chi Lộ, thấy cô thay đổi rõ rệt, bèn hỏi: "Cô có thể hàn gắn với chồng cũ không?"
"Không thể nữa, không chỉ là anh ấy không chịu lấy tôi." Giọng Chi Lộ đột ngột nhỏ đi, "Dù anh ấy đồng ý, tôi cũng không đủ can đảm làm vợ anh ấy nữa, một lần thất bại đủ rồi. Thôi vậy, còn làm thế nào được nữa."
Đêm hôm đó Chi Lộ không ngủ ngon, thuốc của Chu Thực cũng mất tác dụng. Cô bị tiếng động kỳ lạ đánh thức, lúc đó gần 2 giờ sáng. Tiếng động như phát ra từ tường, trầm đυ.c, xuyên qua cơ thể cô, xoáy tròn bên trong thịt xương, văng vẳng vọng lại.
Chi Lộ mơ màng ngồi dậy. Giường đôi rộng, gối cũng đôi, tay cô chìm xuống gối mềm mại. Mấy đêm nay cô vẫn nghe thấy tiếng động như vậy, không còn phân biệt được thực hay ảo giác, thậm chí không nghe cũng thấy khó chịu, có chút âm thanh là tốt rồi. Không ngủ được, đêm dài khó nhịn, cô cảm thấy sống thật vất vả, mỗi ngày không chợp mắt, chờ đợi tiếng động ấy xuất hiện.
Có câu nói thế nào nhỉ, quá nhiều im lặng còn hơn tiếng gầm chung. Đúng là thế.
Ngồi dậy, cô đi ngang phòng khách tới tủ rượu. Tủ rượu nối với bếp, cửa hé mở, ánh trăng lọt vào, chiếu lên mặt đá hoa cương bóng láng và kệ đựng dao, chiếu lên tủ gỗ màu nâu, góc cạnh bo tròn mềm mại. Cô xoay người, dưới ánh trăng ngắm căn nhà từng là tổ ấm. Mấy năm trước, lần đầu Diệp Trọng Ngạc đưa cô đến đây cũng vào buổi tối muộn như thế này. Lúc đó cô vừa chia tay Đào Nho, tâm trạng rất tệ, lại là sinh nhật bạn cùng phòng La La nên cô cố uống nhiều rượu, say bí tỉ, ngồi bất động trên ghế salon.
Có lẽ lúc đó cô đã mắc phải chứng này?
Khi mất mát, chia tay, tình cảm bế tắc, cô tìm đến rượu giúp đỡ.
Diệp Trọng Ngạc gọi điện cho cô, bạn cùng phòng nhấc máy, ít phút sau anh lái xe tới đón cô đi. Cô không biết cồn ảnh hưởng thế nào đến mình, nhưng thường thì say xỉn cô sẽ ngủ mê không nói năng gì, nhưng hôm đó cô lại nói khá nhiều. Cô hầu như không nhớ mình đã nói gì, chỉ nghe giọng anh văng vẳng bên tai. Có lẽ giọng anh quá mê hoặc khiến cô mơ màng. Anh hỏi gì cô cũng nghe lời trả lời, say rượu nói thật, cô lảm nhảm kể về bản thân, thực ra cô cũng chẳng mến Đào Nho lắm, chỉ chờ đợi rồi quen... Sau đó cô kể về tuổi thơ, trung học của mình, ước mơ và tự tin...
Nửa đêm tỉnh dậy, Chi Lộ sững sờ phát hiện họ đang ôm ấp thân mật trên ghế salon. Diệp Trọng Ngạc dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cà vạt của anh lệch, vài cúc áo đã mở, lộ làn da trắng mịn và đường nét hoàn hảo. Cô nằm trong vòng tay anh, đầu tựa vào vai anh, người đắp chiếc áo vest của anh. Mùi hương nhẹ của anh xộc thẳng vào mũi cô.
Cô đơ ra một lúc lâu để xác nhận tình huống.
Anh khẽ động mi mắt, mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ, ánh lên hình bóng cô.
Chi Lộ ấp úng: "Cái... Chuyện gì đây? Sao tôi lại ở đây?"
Anh mỉm cười quyến rũ: "Đây là nhà tôi."
Cô chưa bao giờ thân mật với đàn ông đến thế, mặt đỏ bừng, lắp bắp biện bạch nhỏ giọng: "À... tôi say rượu, mất khả năng nhận thức, phải không? Chắc là vậy."
Anh siết chặt vòng tay, kéo cô sát vào một chút: "Mất khả năng nhận thức à? Em thức được một lúc rồi mà sao vẫn nằm trong vòng tay tôi chứ?"
Đúng thế, sao không rời đi? Cô quá nhớ cái ấm áp thoải mái trong vòng tay anh. Cô từng có vòng tay an toàn và ấm áp nhất thế giới, nhưng đã từ bỏ nó. Có người nào ngu ngốc hơn cô không?
Cô chọn bừa một chai sâm panh trong tủ rượu, định quay lên phòng ngủ, nhìn thấy tay vịn cầu thang bên kia tủ. Bỗng tiếng động nhỏ kia lại vang lên bên tai, thoáng bay từ phía cầu thang. Cô giật mình, vô thức nín thở, chợt sợ hãi nhưng chân vẫn tiếp tục bước, leo lên cầu thang.
Hành lang tầng hai có bốn phòng, một phòng làm việc lớn nhất; một phòng ngủ nhỏ và một phòng nhỏ hơn nữa ở cuối, cô dùng làm kho. Cô bật đèn phòng nhỏ, đứng ở cửa hành lang, dưới ánh đèn cam mờ nhạt quan sát xung quanh. Đã lâu không dọn dẹp nên cả bàn cà phê kính cũng đầy bụi.
Phòng ngủ chính nằm đối diện kho và phòng làm việc. Chi Lộ mở cửa phòng làm việc, bật đèn, cẩn thận quan sát mọi thứ. Tất cả bình thường, sách vở, kệ sách, bàn máy tính đều im lìm.
Cô đóng cửa lại, đến trước cửa kho, tay đặt lên tay nắm tròn, không cử động. Hai tháng trước, cô khóa cửa phòng này kỹ càng, như khóa trái tim vậy, không ai có thể mở ra. Chìa khóa phòng nằm trong hộp nhỏ ở tầng dưới. Cô không biết bây giờ có tìm thấy hộp đó không nữa. Chắc chắn tiếng động cũng không phát ra từ đây.
Không biết đứng bên cửa kho bao lâu, cô cuối cùng cũng cử động được, kéo đôi chân nặng trĩu xuống cầu thang, vẫn ôm chai sâm panh, lạnh buốt.
Đèn phòng khách bên kia bật sáng, Dương Lý xoa mắt, đi từ phía nhà vệ sinh ra. Cô càng gầy đi, chiếc áo ngủ nhỏ trông rộng thùng thình, nghiêng đầu nhìn thấy Chi Lộ dưới chân cầu thang, giật mình: "Chị Chi Lộ, chị chưa ngủ à?"
"Chưa" Chi Lộ cố nở nụ cười mệt mỏi, nói "Lý à, ngày mai, à không, giờ đã là hôm nay rồi, sinh nhật em đúng không?"
Dương Lý kinh ngạc kêu lên, giọng điệu lạc nhịp: "Chị Chi Lộ, sao biết vậy?"
"Vậy là đúng rồi." Chi Lộ vỗ vai cô ấy, "Hôm nay em không có tự học buổi tối à? Về sớm đi. Em muốn ăn gì? Chị nấu cho." Nói xong nhưng không nhận được phản ứng như mong đợi, Dương Lý sững sờ, im lặng lâu. Chi Lộ đành tự hỏi tự trả lời: "Sủi cảo nhé? Nghe nói sủi cảo chị gói ngon lắm."
"Ừm." Dương Lý cắn môi, cúi đầu, cố kìm nén nước mắt.
Nhìn bóng lưng gầy guộc của cô ấy dần khuất sau cửa phòng, Chi Lộ nhớ lại tiếng động lúc nãy, để chắc chắn cô gọi giật lại: "Lý, hỏi em chuyện này."
"Gì ạ?" Dương Lý lập tức dừng bước, quay lại.
Cân nhắc cẩn thận câu hỏi, Chi Lộ cuối cùng hỏi thẳng: "Thời gian gần đây, ban đêm em có nghe thấy tiếng động lạ nào từ lầu trên không?"
Dương Lý chớp mắt, thoáng chốc vẻ lạ lùng hiện lên mặt rồi biến mất, thay vào đó là sự mơ hồ và khó hiểu. Cô lắc đầu: "Tiếng động? Tiếng gì?"
"Không có gì đâu." Câu trả lời khiến Chi Lộ yên tâm phần nào. Chắc chắn là ảo giác rồi. Như Chu Thực nói, mất ngủ đến mức này thì bị ảo giác là bình thường. Chỉ không biết, cơn mất ngủ của cô còn kéo dài bao lâu nữa? Một tháng? Hai tháng? Nửa năm? Hoặc cả đời? Không tìm ra câu trả lời.
Chi Lộ nhìn theo Dương Lý vào phòng, tự cuộn mình trong góc ghế salon, chỉ bật đèn tường, từ từ uống rượu. Rượu ngon, vị thơm nồng, như quãng thời gian đã qua.
Lúc đó cô cũng say, bị anh nói mấy câu mà tự ti không thôi. Sau câu "sao em còn nằm trong vòng tay anh chứ" của anh, cô vội vàng gạt chiếc áo vest trên người xuống, thoát khỏi vòng tay anh nhanh đến khó tin, lúng túng trốn sang bên kia ghế salon, lắp bắp: "Em không để ý, thật đấy, em phản ứng chậm. Em không cố ý. Xin lỗi xin lỗi."
Diệp Trọng Ngạc nhướng mày đứng dậy, bật đèn phòng khách, rót nước cho cô, mỉm cười hiền lành: "Uống chút nước, tỉnh rượu đi."
Chi Lộ lúng túng nhận ly nước, ngửa đầu uống vài ngụm rồi hỏi thẳng: "Sao tôi lại ở nhà anh?"
Anh cười tự nhiên: "Lúc tôi gọi, bạn cùng phòng nói cô say quá, tôi vừa đi ngang qua đó nên đưa cô về."
"Ồ," Chi Lộ không biết nói gì nữa. Thực ra cô có nhiều câu hỏi nhưng ngại không dám hỏi ra. Ví dụ cô đi lên lầu thế nào, cởi giày ra sao, ngồi trên ghế salon bao lâu rồi. Những lúc xấu hổ nhất đời đều bị anh chứng kiến hết, cô chỉ muốn biến mất, không bao giờ tồn tại mới tốt. Cô với tay lấy túi xách trên bàn, lấy điện thoại ra xem giờ, như bị phỏng, "Gì, đã hai giờ sáng! Hình như không thể về ký túc xá được rồi."
"Trước đó cô còn định về ký túc xá à?" Diệp Trọng Ngạc cười khà, "Ngày mai thứ bảy, không có lớp, không cần vội."
Chi Lộ suy nghĩ, rồi hỏi: "Có phòng khách không?"
Anh chỉ góc phòng: "Rất sạch sẽ, cứ 2 ngày lại có người đến dọn dẹp."
Bây giờ cô mới có thời gian quan sát căn nhà, chỉ nhìn phòng khách là biết nhà rộng lớn, đồ đạc mới tinh, đèn chùm không một hạt bụi. Trang trí cũng hoàn hảo, màu xanh trắng, sang trọng thanh nhã.
Anh đoán được suy nghĩ của cô, khóe miệng nhếch lên: "Sửa sang cách đây nửa năm, cô cứ tự nhiên tham quan. Tôi đi tắm trước, cô có tắm không? Phòng khách còn phòng vệ sinh, đồ dùng vệ sinh đều mới. Tôi tìm quần áo cho cô."
Chi Lộ vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn." Rồi thầm cảm ơn trời đông, cô có thể ngủ với đồ mùa thu.
Cô thường tắm nhanh, xong trước khi anh ra, nên ôm quần áo và túi xách chui vào phòng khách, kinh ngạc khi thấy giường đôi. Theo cô nhớ thì chưa bao giờ ngủ giường lớn như vậy. Đại học thì khỏi nói, chỉ có giường đơn; nhà cũng chỉ có giường đơn, lớn hơn ở ký túc xá một chút. Nhà cô cũng rộng 100m2 nhưng phòng cô nhỏ nhất, chứa vừa vài kệ sách lớn và bàn học thì chỗ ngủ còn lại không nhiều.
Cô vừa nằm xuống thì có tiếng gõ cửa, cô mặc áo khoác, đi dép lê tới mở cửa, suy nghĩ xem nên nói gì.
Diệp Trọng Ngạc đứng ngoài, mặc áo ngủ xám, trông cao hơn, anh không bước vào, tay chống cửa: "Tôi đến chúc ngủ ngon."
Dưới ánh mắt anh, Chi Lộ ngượng ngùng, cảm thấy hối hận sâu sắc: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tôi sẽ không uống nhiều đến thế nữa."
"Cô có thể uống rượu, nhưng phải rủ tôi cùng uống. Hơn nữa, rượu nhà tôi là loại tốt nhất."
Chi Lộ ngạc nhiên ngước mắt: "Cùng anh à?"
"Lưu Bị, Tào Tháo còn có thể ngồi cùng uống rượu bàn chuyện anh hùng, tại sao chúng ta lại không?" Đuôi mày Diệp Trọng Ngạc nhướng lên, làm mái tóc đen nhánh càng nổi bật.
Chi Lộ chợt nhớ câu "châu ngọc bên cạnh, thấy mình ô uế" trong Thế Thuyết Tân Ngữ, thấy thú vị, khóe miệng nhếch lên. Trên đời có những người như vậy. Và anh, rõ ràng biết cách chinh phục cô nhất.
Có lẽ Diệp Trọng Ngạc đã từng bước dụ cô vào bẫy.
Chi Lộ dời mắt: "Chúng ta không phải kẻ thù mà chỉ là bạn bè thôi."
"Bạn bè à?" Diệp Trọng Ngạc vẫn bình thản, tiến vào phòng một bước, cô lùi lại một bước, "Bấy lâu nay, cô cảm thấy chúng ta chỉ là bạn bè?"
Không cần hỏi ra, tất cả đã rõ ràng. Anh luôn có cách đưa câu chuyện theo hướng mình muốn. Câu hỏi này, dù trả lời đồng ý hay phủ định, kết quả cũng không lạc quan. Chi Lộ không dám lên tiếng, chỉ biết cười gượng "Ha ha" che giấu sự căng thẳng, nụ cười miễn cưỡng, sắp không giữ nổi.
Diệp Trọng Ngạc tất nhiên sẽ không cho cô cơ hội trốn tránh. Anh đột ngột với tay ôm chặt cô vào lòng, úp mặt vào cổ cô, thì thầm bên tai cô: "Chi Lộ, Chi Lộ. Em biết tình cảm của anh mà, phải không? Đừng trốn tránh nữa, chấp nhận anh đi, làm bạn gái anh nhé?"
Giọng anh quyến rũ, hay là vòng tay mạnh mẽ khiến Chi Lộ thấy khó thở và nói năng.
Vậy nên anh nói: "Em không trả lời có nghĩa là đồng ý rồi đấy."
"Hả?" Chi Lộ la lên, vùng vẫy: "Tôi không đồng ý đâu."
Đó là phản ứng dễ đoán. Diệp Trọng Ngạc nới lỏng vòng tay, hai người tách ra một khoảng. Anh không tức giận chút nào, chăm chú nhìn khuôn mặt cô: "Nhưng khi nãy anh hỏi, em không trả lời thế."
Chi Lộ trợn tròn mắt: "Tôi đã nói gì cơ?"
Diệp Trọng Ngạc mỉm cười, ánh mắt ấm áp: "Em bảo thích anh và đồng ý làm bạn gái anh. Giờ em muốn nuốt lời à? Đó không phải là cách của Chi Lộ."
Có lẽ thật sự đã nói những lời đó nhưng cô không nhớ. Cô cúi đầu, mùi rượu bốc lên, làm cô choáng váng. Cơ thể không nghe theo, cô ngã về phía trước, lại lọt vào vòng tay anh, trán tựa vai anh.
Có được coi là tự nguyện ôm ấp không? Diệp Trọng Ngạc cẩn thận nâng khuôn mặt cô lên, đặt nụ hôn lên trán cô; thấy cô căng cơ toàn thân, run rẩy nhưng không phản đối, anh tiếp tục hôn xuống, lướt qua mắt, má, rồi đặt lên môi cô, dịu dàng dừng lại và mân mê, mềm mại ngọt ngào như tưởng tượng.
Nụ hôn không một tiếng động.
Chi Lộ nhớ lại miêu tả về nụ hôn trong văn học, nhưng lúc này mới phát hiện, dù lời văn có hoa mỹ đến đâu cũng không diễn tả chính xác cảm xúc hiện tại của cô, sự ma sát của đôi môi mang lại nhiều cảm giác: nhịp tim anh, hơi ấm anh, hơi thở anh, mùi vị của anh. Trái tim đập thình thịch như hàng ngàn trống chiến đang vang lên; não cô tràn ngập những suy nghĩ như nước vỡ bờ, nhói buốt, tê dại từ tóc xuống chân. Mơ hồ, một ý nghĩ bật ra từ não cô, có lẽ anh đúng. Không biết từ lúc nào, cô đã rung động, có thể vì kiến thức uyên bác của anh, hay phong thái thoải mái, hoặc sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, thậm chí có thể là ngoại hình anh. Dù thế nào, cô thích anh, rồi yêu nhau, cưới nhau, ly hôn, chia ly, giống như phim ảnh vậy.
Uống nhiều rượu, não cô mụ mị, nằm xuống vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thế này, cô ngủ trong đầu những suy nghĩ lộn xộn. Tỉnh dậy, trời vẫn sáng rõ, ánh nắng như thủy triều tràn qua khe cửa sổ.
Mệt mỏi vô cùng nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Công ty đã có người bất bình về việc cô xin nghỉ liên tục. Chưa kể Đặng Mục Hoa từng dìu dắt cô, chỉ xét về mối quan hệ thầy trò, Chi Lộ cũng không thể khiến cô khó xử, làm cô mất mặt. Chiều hôm sau, cô chủ động đề nghị đến nhà một nhà văn lớn tuổi có uy tín để mời viết bài, ông không còn viết văn mà tập trung nghiên cứu học thuật, lại hay ốm đau nên tính khí không tốt cho lắm, nhưng cuối cùng cô cũng thuyết phục được ông.
Đặng Mục Hoa khen cô qua điện thoại: "Giỏi lắm, chị đến hai lần nhưng đều bị từ chối. Giờ này rồi, em khỏi về công ty."
Chi Lộ cười: "Đâu có. Hồi làm phóng viên còn gặp người khó chịu hơn nhiều, chỉ cần nắm được sở thích là không quá khó."
Cúp máy, Chi Lộ ghé siêu thị.
Cô đặt bánh sinh nhật ở tầng dưới, dặn phải có 18 ngọn nến, rồi lên tầng.
Đúng giờ tan sở nên siêu thị đông người. Cô mua đủ thứ cần thiết, sắp đến quầy thì nhớ quên mua trứng, vội vã quay lại thì va phải một người đàn ông, hắn ta cao lớn hơn người bình thường, ngực rắn chắc như khối sắt khiến cô choáng váng, lảo đảo một lúc mới đứng vững, kẻ gây tai nạn đã biến mất chỉ còn lại bóng lưng. Chi Lộ cười khổ, trên đời có những kẻ vô lễ, vô ý thức như vậy, cô đành chịu thiệt.
Cuối cùng cô cầm túi đồ nặng trĩu và chiếc bánh ra khỏi siêu thị. Lúc mặt trời lặn, hoàng hôn rực rỡ khiến mọi mệt mỏi của cô dâng trào, túi đồ nặng đến mức tay cô sắp rời khớp, tinh thần cạn kiệt, cô muốn về nhà, về thật nhanh.
Bên kia đường rộng là bến xe, cô nhắm bến xe làm mục tiêu, lờ đờ bước tới, một bước, hai bước. Bỗng nghe tiếng thét thấu xương phía sau, cô giật mình dừng bước, định quay lại xem thì không kịp, bóng đen lao tới, một đôi tay chụp lấy vai cô, rồi liên tiếp các động tác nhanh như chớp khiến cô như rời khỏi mặt đất, mơ hồ cảm nhận có gió lướt qua tai.
Khi tỉnh táo trở lại, cô đã ở bên kia đường, bên cạnh là Lỗ Kiến Trung, mặt anh ta tái xanh hơn cả bộ đồng phục.
Anh ta nắm chặt vai cô, giọng gần như gầm lên: "Cô làm gì thế? Không thấy lề đường à? Không thấy đèn giao thông? Cô dám vượt đường à?! "
Ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy nhiều người đang nhìn cô, chỉ trỏ; một số tán thưởng, giơ ngón cái lên với Lỗ Kiến Trung. Đường xe cộ qua lại dày đặc như mưa. Lúc đó Chi Lộ mới nhận ra mình vừa vượt đường, mặt tái mét, lạnh toát mồ hôi trên tay.
Cô lắp bắp: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi đi mà không để ý xung quanh."
Lỗ Kiến Trung không cho cô cãi lại, đã cầm bánh và túi đồ từ tay cô rồi vẫy taxi.
Đợi xe, anh ta tiếp tục: "Cô có biết tỷ lệ tai nạn giao thông và tử vong hàng năm không? Cô có biết chiếc xe lúc nãy suýt tông cô không? Chỉ cách vài mét thôi!"
Chi Lộ biết mình sai, sợ hãi, im lặng nghe anh ta mắng xong mới cười, chân thành cảm ơn anh ta: "Cám ơn anh đã cứu tôi. Cảnh sát nhân dân thật khác biệt. Này cảnh sát Lỗ, sao anh cũng ở đây?"
Anh ta nói: "Theo vụ án nên ghé qua đây. Vừa rồi thấy cô trong siêu thị nên cứ theo sau."
Chi Lộ nhanh chóng bắt lấy từ then chốt: "À, vụ án, tiến triển thế nào rồi?"
Sắc mặt Lỗ Kiến Trung dịu đi, ra hiệu cô lên taxi, anh ta cũng lên theo: "Đây không phải nơi nói chuyện."
Nhưng cho đến khi xuống tận chung cư, anh ta vẫn không nhắc tới vụ án.
Chi Lộ hỏi anh ta: "Lên nhà tôi đi, tôi có gói sủi cảo. Hôm nay sinh nhật Tiểu Lý, cũng xem như có chút náo nhiệt. Hơn nữa, dù thế nào cũng phải cảm ơn anh đã cứu mạng tôi."
"Cũng được." Lỗ Kiến Trung gật đầu, "Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô."
Vào nhà, Lỗ Kiến Trung nhìn xung quanh, hai hàng lông mày vạm vỡ hạ thấp xuống, nghiêm túc hỏi: "Gần đây cô có gặp chuyện kỳ lạ nào không?"
Chi Lộ giật mình trước vẻ nghiêm trọng của anh: "Mức độ nào mới coi là kỳ lạ?"
"Bất cứ thứ gì."
Ngoài chứng mất ngủ và ảo giác, không có gì khác. Chi Lộ suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không, bình thường."
Lỗ Kiến Trung chậm rãi ừ một tiếng, giọng điệu suy đoán phân tích, anh nhớ lại cảnh tượng trong siêu thị, do dự một lúc rồi vẫn hỏi thẳng: "Vậy cô có cảm thấy ai đó theo dõi mình không?"
Chi Lộ chỉ vào mình, ngây thơ hỏi: "Theo dõi tôi à? Ý anh là có ai đó theo dõi tôi? Ai vậy?"
Người đàn ông đó bị phát hiện trong siêu thị. Lỗ Kiến Trung thấy Chi Lộ bước vào siêu thị nên chân không nghe theo sự điều khiển cũng bước vào, siêu thị đông người, bóng dáng thon gọn của cô nhanh chóng khuất sau các kệ hàng. Một lúc sau anh ta nhìn thấy cô cúi người chọn đồ ăn ở khu thực phẩm. Lỗ Kiến Trung định gọi cô thì chú ý đến một người đàn ông. Gã trung niên bình thường, cao to, ánh mắt sắc bén hơn người thường. Dù xung quanh có 3-5 người nhưng rõ ràng gã đang quan sát Chi Lộ.
Chi Lộ vô cùng xinh đẹp, phong thái tao nhã, không chê vào đâu được. Đàn ông chú ý cô cũng bình thường, không nhìn mới lạ. Nhưng ánh mắt gã thì khác, lạnh lùng, đánh giá, như đang định giá cái gì đó. Kinh nghiệm 6-7 năm làm cảnh sát mách bảo anh ta, gã không phải người tốt. Anh ta lạnh lùng quan sát xem gã định làm gì. Kết quả, gã không làm gì cả, khi liếc nhìn, lập tức che giấu ánh mắt sắc bén, quan sát cô kỹ càng nhưng giữ khoảng cách an toàn.
Cuối cùng, gã hơi lệch khỏi lộ trình bình thường, đi ngang qua cô và dường như vô tình va vào cô. Anh ta đuổi theo nhưng khoảng cách quá xa nên thất bại, lo lắng quay lại cửa siêu thị thì thấy Chi Lộ đang băng qua đường, một chiếc Mercedes lao tới. Anh ta không còn suy nghĩ gì khác, lao tới cứu cô.
"Hiện chỉ là phỏng đoán thôi." Lỗ Kiến Trung biết cô đang chịu áp lực lớn nên không đành lòng dọa thêm, chỉ nói: "Có lẽ tôi lo xa, nhưng cô nhớ cẩn thận, có việc gì gọi ngay cho tôi. Nhà, điện thoại, số đồn công an, tốt nhất nên ghi nhớ."
Sau cú sốc ban đầu, tinh thần bất khuất và máu lửa của thời làm phóng viên dấy lên trong Chi Lộ, cô bình tĩnh gật đầu: "Được, tôi sẽ cẩn thận. À, vụ án của cô Huệ Thục có tiến triển gì không?"
Lúc này Lỗ Kiến Trung mới cởi mũ, nói: "Manh mối cô cung cấp rất hữu ích."
"Vậy thì tốt."
Câu nói khiến cô yên tâm, chỉ cần có tiến triển là còn hy vọng. Cô đứng dậy đi xuống bếp, rửa tay rồi bắt đầu băm thịt, cắt hành tây và cải trắng. Cô làm việc nhanh nhẹn khéo léo, hoàn toàn không phải kiểu người không biết làm gì. Lỗ Kiến Trung đứng ở cửa bếp nhìn cô, thầm ngạc nhiên, hỏi: "Trước đây cô thường gói sủi cảo à?"
Chi Lộ giật mình, con dao sắc bén rơi xuống, may cô phản ứng nhanh, kịp phanh gấp, lưỡi dao cứa qua mu bàn tay, máu ứa ra từ vết thương, nhỏ xuống cọng cải trắng, đỏ tươi trên trắng muốt, màu sắc rực rỡ. Đau nhói trong tầm kiểm soát, cô nhịn không kêu lên, tay kia với lên tủ trên đầu, lấy ra băng cá nhân, dán lại vết thương.
Băng cá nhân do Diệp Trọng Ngạc để đó. Cô thường cẩn thận khi thái rau, chỉ một lần bị cắt tay, anh lo lắng chửi cô vụng về rồi đặt băng cá nhân lên đó. Sau này, cô nấu ăn ít đi nhiều, có hai lần Diệp Trọng Ngạc hiếm hoi chủ động nhờ cô gói sủi cảo, cô gật gù đồng ý nhưng chẳng bao giờ làm.
Nợ anh món đó.
Có lẽ sẽ không bao giờ trả được nữa.