Nếu không phải vì thiết lập chi phối và phục tùng, không biết bao nhiêu đồng đội đã chết trong tay người khác rồi.
Mọi người lục tục tụ tập đông đủ.
Úc Phong ra khỏi rừng, trên người còn vương sương lạnh, giống người lữ hành mới trở về từ bão tuyết. Cách ăn mặc khác hẳn những người xung quanh khiến cậu vô cùng nổi bật. Delhi chuẩn bị cho các quý cô những bộ váy dài rực rỡ màu sắc, những bộ đồ thường dễ hoạt động cho các quý ngài, nhưng đều không rườm rà như bộ ông ta mặc.
Ông ta vẫn mặc trang phục giống như đêm đầu tiên.
Úc Phong không trao đổi với họ, lễ chép chào hỏi quản gia rồi đi tới khu bánh ngọt, lựa món mình thích rồi dựa vào gốc cây cách đó không xa.
Thân cây vừa vặn che chắn cậu, họ không nhìn thấy động tác của cậu, nhưng cậu có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.
Italos đến gần nhắc họ phải ăn uống cho tốt.
Dù sao không phải vùng nào cũng có vị chủ nhân hiền lành như hắn.
Hắn đơn giản hỏi thăm cảm nghĩ của các vị khách, đa phần là các vấn đề không liên quan đến nhiệm vụ. Ví dụ như quần áo có vừa người không, lại như hôm nay có vui không, làm như không thấy những phỏng đoán của họ. Sau khi trao đổi tàm tạm vài câu, hắn không mở miệng nữa, chỉ im lặng ngồi nghe.
“Hiếm khi được xả hơi cũng hay đó, tôi sắp mắc chứng lo âu mất.” Thẩm Nhiên thở dài: “Rõ ràng mới trôi qua mười mấy giờ, lại như đã qua hơn 10 ngày.”
“Đúng vậy, không nghỉ ngơi cho khỏe còn cố vắt óc nghĩ cho ra vấn đề chưa có lời giải, đầu tôi cũng cần nghỉ ngơi một chốc.”
“Nhưng vẫn tốt hơn so với việc ngồi đây lãng phí thời gian.” Xương Ngôn khinh thường nói: “Mấy người có tìm được manh mối hữu dụng nào không?”
“Đừng nói vậy, kết hợp nghỉ ngơi và làm việc mà...”
“Sao lại nói làm vậy là lãng phí thời gian? Rõ ràng nó muốn chúng ta hưởng thụ cuộc sống mà! Không phải mấy người có tiền lắm sao? Phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được dịch vụ đẳng cấp thế này! Mấy người từng hưởng thụ rồi chứ gì?” Cao Hàn thay sang trang phục thời đại này, khi giơ hai tay nói chuyện cũng có đôi phần giống công tử.
“Ngại quá không có.” Cứng họng rồi.
Ngoài mấy vị lão gia ngồi ở đây, còn lại đều không giống giai cấp từng trải qua dịch vụ hưởng thụ này...
“Mấy người nói coi, nếu tôi có thể ở lại đây thì nên đi làm việc gì? Ngài Italos, chỗ các anh có thiếu người không?”
Italos cười không nói.
Xương Ngôn: “Ở lại còn phải làm công cho người ra, nếu tôi ở lại sẽ tự mình làm chủ một nhà, vẫn tốt hơn phải nhìn sắc mặt người khác. Nhiệm vụ quỷ quái này...” Anh ta lầm bầm, câu kế nghe không rõ.
Lời nói của anh ta khiến tim mọi người lỡ nhịp: “Mặc dù rất tốt nhưng tôi nghĩ mọi người vẫn cần chú ý đến lời nói và việc làm của mình. Đừng lơ là như vậy. Tốt nhất là nên thận trọng. Điều kiện của nhiệm vụ là sự quyết tâm, nhưng không phải chỉ có sự yếu đuối mới chứng tỏ sự thiếu quyết tâm.”
Họ dùng thiện chí lớn nhất để lấy được lòng tin của người khác, nhưng đáng tiếc vị khách này lại coi đó là điều hiển nhiên và không quan tâm.
Sẽ không có ai biết ơn vì ở đây có nhiều người tốt như vậy, bởi vì anh ta vẫn chưa trải qua sự khác biệt giữa các thế giới.
Kẻ chi phối từ sau cây đi ra đặt dĩa xuống lấy thêm hai món ngọt, cậu không ngẩng đầu: “Đó là cuộc sống lý tưởng của anh à?”
Cao Hàn gật đầu: “Đúng vậy, không cần lo cơm áo gạo tiền, có phòng làm việc thật lớn và không cần tự mình động thủ, nghĩ lại là thấy mê!”
Xương Ngôn: “Đặt tầm mắt ra xa chút đi.”
“Ồ?” Italos hỏi anh ta: “Vậy cậu muốn ở lại không?”
Dường như chưa ai chú ý tới biến hóa vi diệu của không gian. Khi mây mù giăng lối, ánh mặt trời tối lại, chỉ với mắt thường khó mà nhìn rõ vật chất nhạt nhòa trong không khí. Người này không có cảm giác gì, trên đỉnh đầu anh ta chợt có vô số đám mây tụ lại, cứ như dấu hiệu trước cơn bão.
Kẻ chi phối của hắn thoáng dừng, quay lại lấy dĩa đồ ngọt cuối cùng, xoay người đứng cách đó 5 mét. Nhưng cậu không có bàn tay thứ ba cầm dụng cụ ăn nữa.
Các vị khách nhíu mày, mẫn cảm nhận ra có gì đó không đúng, còn chưa đợi họ nghiền ngẫm ra, chợt nghe thấy bầu trời thản nhiên nói: “Nếu được tất nhiên có thể ở lại!”
Bấy giờ trên không trung đã xuất hiện dị tượng, nỗi bất an dần dần len lỏi vào mỗi người.
Ngay khi Cao Hàn dứt câu, sương đen đột ngột xuất hiện, thời gian dừng lại. Đôi mắt màu máu ngập tràn cảm giác áp bách đối diện với mọi người, cuối cùng nó cười khúc khích dừng lại trên một người trong số đó.
Bảng nhắc nhở hiện giữa không trung, không ai dám phát ra âm thanh, chết trân nhìn người nọ bị đập nát, khi máu tươi ấm nóng bắn lên mặt mới có người lấy lại tinh thần hoảng loạn thét chói tai.
Lý Nguyệt ôm chặt đồng đội của mình, hai người nghiêng ngả lảo đảo rời đi, Cao Hàn lăn ra khỏi đám người, ngã quỵ trên cỏ thở hồng hộc.
Kỵ sĩ và hai phù thủy nắm chặt vũ khí theo phản xạ, nhưng không hành động.
Không ai ngờ được lần này người chết lại là Xương Ngôn.
“Cậu ta không vượt qua khảo nghiệm của chủ thần.” Italos biểu cảm thương xót, khoảnh khắc máu lưu lại trên mặt hắn, họ càng nhận ra sự lương thiện của hắn: “Cuộc sống ở đây quá sức đẹp đẽ, cậu ta rơi vào quá khứ, trầm luân hiện tại, bỏ qua tương lai, vì thế đã mất đi sự quyết tâm.”
“Đó là sự mê hoặc cản trở các cậu.” Italos cụp mắt, chất giọng thầm thì như pho tượng thần khẽ hôn lên trán họ: “Thế giới ngập tràn cám dỗ, phải cẩn thận đấy.”
Ai có thể nghĩ đến người ngoài mặt luôn châm biếm người khác lại có tấm lòng thiện lương đến thế?