Kẻ Chi Phối

Chương 9: Sương trắng

Trong sân chẳng có gì đáng để giới thiệu, đi hết một vòng Delhi mới nói với họ buổi chiều sẽ có một buổi trà chiều ở chòi nghỉ mát bên hồ. Kể từ bây giờ tới giờ ăn tối sẽ có người hầu gọi họ, còn lại không còn việc gì khác. Chủ nhân không hề hạn chế hoạt động của khách, họ có thể tùy ý đi dạo, trừ căn phòng bên phải ở tầng bốn.

Đoàn người tụm năm tụm bảy giải tán, một mình gã béo quay về dinh thự.

“Anh đừng có tách nhóm.” Kẻ phục tùng của gã béo không nhìn nổi. Đa số kẻ chi phối đều là gánh nặng, muốn vứt quách mà không được, người tu tiên này đã có ý kiến từ lâu nhưng bỏ đó cũng không được nên cáu kỉnh không thôi.

“Liên quan gì? Ban ngày ban mặt, không sao đâu.” Gã chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói: “Cậu tự lo chuyện của mình đi, tôi tự đi tìm manh mối, lát tối gặp nhé, ha.”

Người phục tùng của gã hận không thể chửi gã một trận đã đời.

Lý Nguyệt và Thẩm Nhiên tới bên hồ, Rafelia và Cao Hàn ở vườn hoa, Trì Cao Nghĩa và Berthold vào dinh thự.

Người tu tiên Liễu Thanh Dật tách khỏi đồng đội, kết bạn với hiệp sĩ cũng là người phục tùng đi về phía rừng rậm.

Trừ họ ra còn có nhóm người hầu bận rộn đi ra đi vào, đâu đâu cũng là người.

Xem ra không phải là lúc.

Cậu không thể quang minh chính đại đi vào vùng cấm được.

Nhấc chân thong thả đi tới rìa trang viên, Úc Phong quan sát giàn hoa nở rộ đang thể hiện nét yêu kiều của chúng. Sương mù bên ngoài điên cuồng quay cuồng, cho dù nhìn qua cửa sổ trong suốt cũng không thể thấy được bên kia sương mù là thứ gì, mọi thứ bên ngoài phạm vi đều có màu đυ.c ngầu lờ mờ. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh xa xăm, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cảm tưởng như thấy được rất xa.

Đầu ngón tay Úc Phong bắn ra một ngọn đao gió bay thẳng vào sương mù, lại như giọt nước chảy về đại dương, chẳng chút gợn sóng. Chỉ khi cậu lại gần, ở nơi cậu nhìn không thấy bỗng có tiếng sột soạt. Bỗng chốc một hốc mắt đen ngòm trống rỗng xuất hiện sau khe hở, gương mặt đầy hơi thở chết chóc, cách đó khoảng một cánh tay có một người sáp đang nhìn cậu chằm chằm.

Bóng xám sau lưng nó như ẩn như hiện, đằng sau lại có mấy gương mặt dị dạng dí lại gần.

Quái vật chưa bị diệt sạch, chúng vẫn giấu mình trong lớp sương mù dày đặc.

Lúc này một làn sương trắng lần theo dây leo tiến vào, nó quấn lấy dây leo láng mịn, leo lên đóa hoa vừa nở rộ, đối diện với mặt Úc Phong.

Úc Phong vươn tay kéo sợi sương trắng ấy, mấy giây sau trên ngón tay cậu xuất hiện vết máu.

Sương trắng có tính ăn mòn chợt gặp trở ngại.

Két két.

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Móng vuốt quái vật cào lên song sắt, cậu nghe được tiếng sắt vỡ vụn, sương mù kéo vào ngày càng nhiều.

Chúng đang ép họ phải tìm được biện pháp trong thời gian nhất định.

Úc Phong đi dọc theo hàng rào đến rìa hồ, bên kia đường là một khu rừng rậm rạp. Rừng cây lấp đầy chỗ trống của trang viên, chỉ để lại một góc, phần còn lại mọc quanh hồ, khung cảnh yên tĩnh lại hùng vĩ. Trong rừng không có sương trắng, ý bảo cậu có thể vào thăm dò.

Nếu như nói khoảnh sân trăm hoa đua nở mang cảnh sắc mùa xuân, vậy thì khu rừng chính là cuối thu.

Úc Phong không cảm nhận được cuối cùng mọi thứ đã thay đổi bắt đầu từ khi nào. Khi cậu vừa tiến vào đã nghênh đón một cơn gió cuốn theo những phiến lá, lạnh rát đến tận xương.

Cậu không nghe thấy tiếng chim kêu trong rừng hay bất kỳ tiếng động nào của những loài động vật nhỏ, cứ như chỉ có mình cậu. Chỉ có tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc rơi xuống và tiếng bước chân của cậu.

Lá rụng khô héo xếp thành lớp dày dưới đất, thứ mùi đặc trưng chỉ có ở thực vật mãi chẳng bay đi, ngoài ra còn có thứ mùi hôi kỳ lạ.

Cậu từng trải qua biết bao nhiêu năm ở vô vàn thế giới, số thế giới cậu đi qua đếm mãi không hết. Như vậy đã thấm vào đâu, dù chỉ là một chút dị thường cậu cũng nhận ra, mùi này chẳng khó đoán, đó là thứ mùi hôi trộn với máu. Một chân giẫm xuống, trừ tiếng lá sột soạt còn có tiếng gì đó giòn vang, cậu đá lớp lá khô ra, bên dưới chất đầy xương trắng. Có bộ xương còn chưa rữa nát vẫn còn dính thịt, không biết đã trải qua điều gì mới biến thành dáng vẻ như vậy.

Hài cốt vẫn còn mới, máu vẫn còn tươi. Thế nhưng trong trang viên lại sạch sẽ ngăn nắp, không hề xuất hiện dấu vết từng xảy ra chém gϊếŧ. Với tài lực của Italos, muốn khôi phục sự sạch sẽ cho trang viên rộng lớn nhường này trong thời gian ngắn không phải vấn đề gì lớn. Chẳng qua là, Úc Phong tự hỏi, cậu nhặt một mảnh lá rụng, nó lập tức biến thành bụi mịn trong tay cậu, chẳng còn sót lại chút gì.

Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng kiếm va chạm và nhìn thấy những bóng mờ mờ xung quanh mình. Chúng lề mề, cách một lúc lại di chuyển tiếp, sẵn sàng gϊếŧ bất cứ ai tại nơi chúng đi qua. Giây tiếp theo, chỉ còn một bóng người hòa vào khung cảnh, nhẹ nhàng như làn khói bay qua.

Người đó nghiêng ngả lảo đảo tiến lên, Úc Phong bèn đi theo người đó.

Càng đi sâu nhiệt độ càng thấp, tới mức thở ra khói trắng. Cành lá thưa thớt tạo điều kiện cho nguồn sáng chiếu vào, nhưng lại không có cách nào xua tan được cảm giác ngột ngạt này. Bởi vì là đồng bằng nên trong rừng không có nhiều bụi cỏ, phóng mắt ra xa chỉ có thân cây lấp ló mờ ảo và lá vàng rụng đầy.

Xa xa có một tia sáng lờ mờ, cậu dễ dàng nhận sự sự thay đổi trong rừng cây.

Dọc đường đạp lên xương khô, cuối đường là một khu mộ.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Bí mật của kẻ chi phối:

1. Mọi sự việc tồn tại đều có liên quan cặn kẽ với nhau, chúng kết hợp lại thiếu một thứ cũng không được, không phải thứ nhìn bằng mắt thường là đoán được.