Kẻ Chi Phối

Chương 8: Người trong tranh

Tuy nghề nghiệp của các vị khách không liên quan gì tới năng lực giám định, không cảm được sự huyền bí của bức tranh sơn dầu, nhưng không sao cả, thấy đẹp là được. Bức tranh không mang những khái niệm trừu tượng đố ai hiểu được, vậy nên khi họ ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi rung động với sức sống tỏa ra từ nó.

Mọi người đều đắm chìm vào cảm xúc của tác phẩm.

Chỉ có kẻ chi phối lên tiếng phá vỡ khoảnh khắc này: “Nhưng sao tôi không nhìn ra được chúng có gì liên quan tới nhau?”

Nội dung của ba bức tranh không có sự liên kết, không phải là một series.

Delhi cười đáp: “Không nhất thiết phải có nét giống mới có liên quan với nhau.”

Có ý gì? Kẻ chi phối trầm tư.

“Hay là cùng miêu tả tình yêu?”

“Nếu đặt giả thuyết như thế, vậy chứng tỏ trong tranh có hai người?”

“Thứ gì mà tùm lum vậy, rõ ràng là tranh tôn giáo mà!”

Tuy họ không giải thích được, nhưng không có nghĩa được đoán lung tung!

“Anh nói lại lần nữa coi?” Rafelia không dám tin: “Quá đáng!”

Chỉ có những vị khách đến từ dị thế mang âm hưởng phương tây là có quyền lên tiếng về các tác phẩm tôn giáo nhất.

Kẻ chi phối lại hỏi: “Nụ hôn của Phanes là gì?”

Quản gia đáp: “Phanes là một vị thần sinh ra từ vết nứt bóng tối của thế giới nguyên thủy. Khi ‘ngài’ xuất hiện, mới có mọi thứ. Để miêu tả chính xác thì ngài là vị thần ẩn mình giữa thế giới các vị thần và thế giới con người.”

Lời giải thích này nghe như có vẻ cao xa, Delhi giải thích một nửa, còn lại cần họ tự mình ngộ ra.

Hiển nhiên các vị khách chẳng nghe thấm vào đâu.

“……Là sao?”

“Tôi nghe chẳng hiểu gì…” Trên mặt lộ ra sự lúng túng, chỉ dựa vào mặt chữ thì chẳng thể hiểu nổi.

“Sao? Cái gì? Họ đang làm gì vậy, tại sao họ lại cách xa thế?” Tên lưu manh thất thần, nghe mà đầu choáng váng: “Trời ơi họ đang hôn dữ luôn kìa?” Vừa tỉnh táo là tía lia cái miệng.

“Nhưng bức tranh thứ hai—“

Giọng nói đột nhiên cuốn đi xa.

Italos chìm vào thế giới của mình.

Hắn ngẩn ngơ ngước lên nhìn, thấy được vị thần ánh sáng khiến người người tán dương không dứt để lộ một phần ba gương mặt, người còn lại đang cúi người… hôn y.

Bức tranh lấy gam màu sắc lạnh thống nhất chủ đề, nó tươi đẹp mà êm dịu, tinh xảo mà sâu sắc. Sắc trầm mạnh mẽ liên kết chặt chẽ mọi “tổng thể”, như thể ảnh hưởng quấn quít của vận mệnh.

Những đường nét ấy như đại diện cho dòng chảy thời gian.

Bên trái đại diện cho quá khứ, bên phải đại diện cho tương lai.

Ở một tương lai chưa thể nắm bắt, người đàn ông luôn đưa lưng về phía họ chĩa mũi kiếm đâm xuyên qua trái tim chủ nhân trang viên. Với khả năng diễn đạt của bức tranh, có thể thấy được sự do dự và quyết đoán xen lẫn chút giãy dụa của kẻ tội đồ được xử lý vô cùng xuất sắc. Vị chủ nhân trong bức tranh mất đi sự sống, khi y ngã xuống giống như vị thiên thần sa ngã trần gian. Gương mặt y bình thản, chẳng chút phản kháng, như thể đang dung túng kẻ tội đồ.

Máu của ‘thiên thần’ như rượu nho cuồn cuộn chảy ra, hòa mình vào bóng tối bên dưới khung ảnh, cứ như bóng tối tàn ác đang xâm chiếm.

Khi thần thánh tử vong, cái ác sinh sôi, hình ảnh bất giác trở nên vặn vẹo.

Chưa từng có bức tranh nào có thể thu hút sự chú ý và còn khiến hắn phải ngắm nhìn thật lâu như thế này.

Khó mà miêu tả được cảm xúc mà bức tranh này mang đến cho các vị khách.

“Thiệt… tò mò quá.” Họ nhận ra người đàn ông ăn bận nghiêm trang trong tranh là ai.

Không ai lại thích tán thưởng tư thái chết đi của mình. Vậy mà nó còn được treo ở giữa đại sảnh, đẩy cửa ra là thấy, khiến người ta không khỏi nghi ngờ ẩn ý thật sự mà bức tranh muốn thể hiện, liệu có phải là ý tốt không? Tuy nói về chết chóc nhưng cũng là kỳ vọng với đích đến trong tương lai?

Nếu là vậy, bị người thân yêu tự tay gϊếŧ chết cũng thấy ngọt như đường?

Họ không biết liệu bức tranh có ảnh hưởng đến hiện thực hay không, nhưng trước bức tranh mang tính dự đoán tương lai, chắc hẳn cũng bị đả kích ít nhiều, tình cảm cũng bị dao động, không khác gì hình phạt về mặt tinh thần.

Nhưng Italos vẫn thưởng thức như thường, thậm chí còn thầm khen, hoàn toàn chẳng để ý tới nội dung bức tranh.

Hắn rất thích cách họa sĩ thể hiện, nhưng không rõ nó đang muốn nói lên điều gì. Không hề có chút đầu mối về thứ liên quan đến Nụ hôn của Phanes.

Delhi nói, đây là quà của giám thị tặng cho họ. Đây là bức tranh sơn dầu mang đậm phong cách của Sargent, chẳng qua khi ông ta còn ở đây thì vị họa sĩ đó vẫn chưa ra đời. Ông ta bảo bức chân dung sẽ được treo trong trang viên, trừ khi Italos chán và ra lệnh cho ông ta vứt đi mới thôi.

Chuyến tham quan dinh thự đã kết thúc, họ tiến vào sân.

Mối nghi ngờ được xóa bỏ khi nãy lại sinh ra, thật sự thì lần này không có cách nào bỏ qua được, bởi vì vị chủ nhân trang viên này quá đặc biệt rồi. Hắn là chủ nhân của trang viên, cũng là trung tâm của mọi sự kỳ lạ.

Tại sao chỉ có hắn là người thuộc về nơi này, tại sao hắn lại là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, tại sao giám thị lại tặng quà cho hắn? Quá kỳ lạ. Điều này còn hấp dẫn họ hơn cả nhiệm vụ, khiến họ điên cuồng muốn đào bới bí mật của chủ nhân dinh thự.

“Quản gia đã lén trao đổi với giám thị? Vậy Italos thì sao?”

“Tuy anh ta là thiên thần, nhưng trước giờ chẳng thèm để tâm đến những việc xảy ra. Hay là anh ta có quen với giám thị từ trước?”

“Cách anh ta nói chuyện với quản giá quá tự nhiên, như thế gì cũng biết hết.”

Đáng nhẽ bọn họ không nên nghi ngờ đồng đội, dù sao thiên thần rất thiện lương, dù đang bị bệnh nhưng vẫn cứu họ.

Lời đã nói hết họ mới nhận ra Italos đang đứng cạnh. Chẳng biết nói nhỏ vậy hắn có nghe thấy không, xoay người định xem sắc mặt vị chủ nhân ấy ra sao, nào ngờ tới cái bóng cũng không thấy. Chỉ có kẻ chi phối của hắn là đứng cạnh nhóm người, mặt quay sang hướng khác.

Trùng hợp nhìn thấy một sợi tóc trắng như cánh bướm hiện lên ở góc khuất cầu thang.

Úc Phong thu hồi tầm mắt, giọng lạnh tanh: “Không phải nên hỏi người thứ hai trên bức tranh là ai sao?”