Kẻ chi phối của hắn mím môi suy tư, khẽ cau mày, đôi mắt hoang mang giống họ: “Có làm gì đâu.”
Lời này là thật, nhưng vì thật nên họ mới phát điên. Mỗi người bày ra biểu cảm phức tạp khác nhau, như thể thứ trong miệng là đồ ôi thiu khó mà nuốt nổi.
Sự tín nhiệm khó khăn lắm mới liên kết xuất hiện vết rách. Tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì khó mà đoán được.
“Hả? Tại sao, cậu ta còn chưa ăn cơm xong sao tự dưng lại hoàn thành nhiệm vụ chứ!” Lưu manh không cam tâm hét lên.
“Cậu thanh niên, nói dối không phải đức tính tốt, làm người nên thành thật chút.”
“Hôm qua anh ta hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay thì là cậu ta. Có phải hồi tối kể phương pháp hoàn thành cho đối phương hay không? Cô đạp tôi làm gì, bộ tôi nói sai chắc? Họ là một nhóm đấy, trao đổi với nhau không cho người ngoài biết chẳng phải chuyện bình thường sao? Dù sao nhiệm vụ này không cần đấu đá anh chết tôi sống, please, đoán được gì thì nói ra đi!”
Ma trượng của phù thủy đã lộ khỏi tay áo, xem ra cô ta đã bất mãn với kẻ chi phối của mình từ lâu.
Kẻ chi phối của hắn trả lời như kỳ vọng của lưu manh: “Anh cũng nói nhóm tôi có trao đổi riêng tư, không cho người khác biết cũng là chuyện bình thường mà?”
“Hay nói cách khác, quyết tâm của anh là không làm mà hưởng?”
Lưu manh bị sốc, á khẩu không trả lời được.
Italos bị kẻ chi phối chọc cười, thân là chủ nhân trang viên, là kẻ bảo vệ thiện lương, hắn đứng ra giải vây: “Yên tâm, nếu ta tìm được manh mối nhất định sẽ nói cho mọi người.”
Kẻ chi phối khẽ hừ giễu cợt lời hắn nói. Tuy rằng trước đó nói thế, những giữa họ gần như không có sự tín nhiệm.
Dù sao người ngoài cũng khách sáo hơn: “Thật chứ? Thật sự rất cảm ơn!”
“Thật.” Ý cười bên môi hắn càng sâu.
Hai ba câu đã trấn an khách, lại ngồi nghe họ tiếp tục phỏng đoán con đường khả thi.
Người tu tiên đột nhiên lên tiếng: “Liệu có liên quan đến thời gian không?”
Lưu manh: “Nhưng việc chứng minh quyết tâm đâu cần đâu, tôi còn tưởng chỉ cần sống tiếp là được. Anh coi đám quái vật đáng sợ biết bao, gϊếŧ người cũng không để lại thi thể. Nói sao thì không từ thủ đoạn giành giật sự sống cũng đủ để chứng minh rồi nhỉ?”
“Thế nhưng cơ hội là gì?” Refelia không thèm nể mặt châm chọc kẻ chi phối của mình: “Nếu anh cứ giữ cái tính sống phóng túng này suốt bảy ngày thì có giời mới chứng minh được quyết tâm của anh, điều này chỉ khiến anh càng giống thứ vô dụng chỉ biết ăn no rửng mỡ chờ chết mà thôi. Đoán xem ngày thứ mấy anh chết?”
“Cái cô này nói năng kiểu gì đó!”
Người bên cạnh lại gật đầu: “Cũng có lý.”
Lưu manh nghiến răng nghiến lợi, mãi mới nghẹn ra một câu: “Má nó chứ, mấy người biết cái đếch gì.”
Trong lúc họ đang cãi vả, Delhi đi tới. Quản gia đứng xa nghe họ tranh luận, vào lúc đề tài đi vào ngõ cụt, ai cũng trầm tư suy nghĩ, ông ta nói: “Các vị hài lòng với bữa ăn hôm nay không?”
“Cực kỳ hài lòng, đồ ăn rất ngon và bắt mắt, cảm ơn ông.”
“Chúng tôi tới đây không có thứ gì để báo đáp, nếu ông cần chúng tôi giúp gì cứ việc mở lời.”
“Nói gì đó, nhận ý tốt là được, còn báo đáp cái gì, thật không có phép tắc.”
Nhận được câu trả lời vừa lòng, quản gia cười tươi rói: “Ngài đây nói đúng, làm gì có chuyện nhờ vả khách khứa chứ. Nếu đã dùng cơm xong, chi bằng để tôi dẫn mọi người tham quan nhé? Các vị còn chưa thăm thú trang viên nữa, xin chớ từ chối tôi.”
Đối với các vị khách mà nói, đây là dịp tốt để có thể làm quen địa hình một cách công khai. Họ bình tĩnh nhìn sang chủ nhân trang viên, gật đầu đồng ý.
Italos đi ở cuối hàng, Delhi dẫn họ vào sảnh trước.
Chất giọng mạnh mẽ của vị quản gia già chậm rãi cất lên, giới thiệu cho họ: “Trang viên Histriel là kiến trúc kiểu mẫu của thị trấn Ploeg yên bình. Nó là mảnh đất giao thoa giữa núi non, rừng rậm và đồng bằng. Dọc theo hồ nước đi lên trên, các vị sẽ nhìn thấy một tòa thành, đó là vương thành của chúng tôi, ngồi xe ngựa phải mất hai ngày đường, đó là vùng đất sầm uất và ồn ào hoàn toàn khác nơi này.”
“Chớ luôn căng thẳng, cứ thả lỏng đi, nói không chừng vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.”
West Delhi giới thiệu tóm tắt tác dụng của mỗi tầng, nên đi đâu để gọi người hầu, ở đâu có đồ ăn, phòng sách ở đâu, nơi nào không thể đi vào. Cuối cùng, ông ấy dừng chân ở giữa sảnh, đối diện là ba bức tranh thật lớn, mang theo sự tự hào và đắc ý.
Biểu cảm quản gia nghiêm trang: “Trước khi các vị đến, tôi muốn chia sẻ với ngài trước. Chủ nhân, thật ra tôi luôn muốn nói cho ngài biết trước, nhưng đáng tiếc là không có dịp, nếu tất cả chưa từng xảy ra, thì tôi cũng không xuất hiện.”
Ồ, Italos thầm nghĩ, chẳng trách hắn không có ký ức gì với ba bức tranh này, hóa ra nó vốn không phải tài sản vốn có của trang viên.
Lúc này, các vị khách dù ít dù nhiều bỗng cảm thấy bản thân mình thật dư thừa.
“Nụ hôn của Phanes, đây là tên của nó. Ba bức tranh là một thể, chỉ cần mất một bức thì nó sẽ mất đi ý nghĩa hoàn chỉnh.”
*********
Tác giả có lời muốn nói:
Bí mật của kẻ chi phối:
1. Giọng nói trong dinh thự rất thân thiết với chủ nhân, nhưng lại không hoan nghênh các vị khách, điều này hoàn toàn đi ngược lại tính hiếu khách của chủ nhân.