“A—-!”
Tiếng thét chói tai đánh vỡ sự yên tĩnh. Tiếp theo đó là một cơn ớn lạnh kỳ quái khiến tứ chi đều cứng đờ. Bầu không khí chết chóc bao trùm dinh thự, nhưng nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, thoáng cái đã biến mất không còn dấu vết.
Italos và kẻ chi phối một trước một sau đi tới nơi xảy ra chuyện.
Tại căn phòng của vị khách ở tầng 2, những người nghe tin chạy tới vây chặt như nêm cối, người hầu đứng xa rù rì với nhau, vừa thấy hắn tới lập tức im bặt, run rẩy khom lưng nhường đường.
Một đường thông thoáng đi thẳng tới trước cửa phòng, giúp hắn thấy rõ tình hình bên trong.
Đồ đạc trong phòng sắp xếp ngăn nắp, cửa sổ vẫn nguyên vẹn. Trên bức tường cạnh giường bắn đầy máu, nhìn mà lòng ớn lạnh.
Italos đảo mắt quan sát một vòng, xoay người nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại ở hiệp sĩ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Sách cầm đại kiếm trong tay, khớp tay trắng bệt, nom vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta bất giác thu kiếm vào vỏ, chất giọng khô khốc: “Cô ấy… đã chết.”
*
Xuất phát từ suy tính nào đó, cuối cùng không ai chấp nhận đề nghị nhiều người cùng qua đêm chung một phòng.
Mỗi nhóm gồm hai người, sau khi hầu gái dẫn họ tới phòng đã rời đi ngay.
Tô Sách nhận đèn dầu trong tay hầu gái, nói cảm ơn xong mới vào phòng, khi ấy, cửa sổ duy nhất trong phòng không hề hấp thu nguồn sáng, bốn phía tối đen như mực.
Ý thức được có gì không ổn, Tô Sách vội vàng bắt lấy người chi phối đi ở đằng trước, nhưng chỉ bắt hụt vào khoảng không.
Chính ngay lúc này, nơi này không còn là căn phòng hoa lệ họ sẽ tá túc đêm nay, mà là tòa thành mà anh ta quen thuộc nhất.
Đó là cái đêm trước khi kinh biến xảy ra, anh ta đang nghe theo mệnh lệnh của quốc vương đi hành quyết một vị trung thần bị nghi là phản đồ. Mặc dù lòng mang mối nghi ngờ, nhưng vẫn tuân theo.
Lúc đó, Tô Sách thấy mình dẫn người leo lên lưng ngựa, tiểu đội vội vã rời đi.
Nhưng lúc đó anh ta nào biết đây là một âm mưu được sắp đặt từ trước, kẻ phản bội thật sự đã điều tất cả võ tướng có thể chỉ huy đi, còn bọn phản quân đã chầu chực xung quanh đã lâu.
Cảnh tượng quá sức chân thật, những chuyện xảy ra mười mấy phút trước càng giống hệt những ảo tưởng của anh ta. Anh ta bất giác quên đây là mơ, quay người tiến vào con đường đó, muốn bảo quốc vương rời đi. Nhưng giây tiếp theo, một Tô Sách khác cầm đại kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn trung thần quỳ dưới đất đang chửi rủa mình.
Anh ta đã không còn ở trong thành rồi.
Dáng vẻ kẻ trước mắt chả khác gì anh ta, Tô Sách thật chẳng thể thốt lên lời nào. Chỉ thấy hiệp sĩ đang chuẩn bị ra tay quay sang nhìn thẳng vào anh ta, ẩn ý hỏi: “Cậu muốn thay đổi điều gì?”
“Cậu có thể làm gì?”
Đại kiếm sắc bén chợt lóe, một cái đầu người lập tức lăn lông lốc bên chân.
Nháy mắt ngọn lửa phóng thẳng lên trời cao, thiêu đốt mọi thứ.
“Cút đi!” Bóng người há miệng hét lớn về phía anh ta, trong ánh lửa đỏ thẫm, gương mặt vặn vẹo khô quắt tuôn ra những lời tràn ngập ác ý.
“Sau đó tôi nghe được một tiếng hét, thế giới trước mắt đã quay lại như cũ.” Tô Sách nói tiếp: “Khi ấy tôi nhận ra có điều không đúng, trong phòng trừ cô Hứa và tôi ra còn có thứ gì đó. Tôi ý thức được vì nó mới có tiếng hét.”
Nhưng khi anh ta chạy tới trước cửa sổ, quay người phát hiện Hứa Hàm đang đứng cạnh giường. Cô ấy sợ tái mét, ôm hai vai khủng hoảng gào thét, mà giữa bọn họ, trước mặt cô ấy là làn sương đen cuồn cuộn che giấu hai tròng mắt đỏ đen, vô số xúc tua mảnh dẻ tuôn ta từ sương đen.
Nhãn cầu quan sát bốn phía, xúc tua và con ngươi phát ra ánh sáng đầy mê hoặc, thứ mùi mục nát nồng nặc như muốn gặm nhấm hai người, cứ như mọi thứ ở nơi này đều thuộc quyền thống trị của làn sương đen đó.
Đầu óc Tô Sách trống rỗng, dưới cái nhìn chăm chú đó, anh ta chẳng nhớ mình muốn làm gì, thứ duy nhất anh ta cảm nhận được chính là nỗi sợ hãi nhấn chìm bản thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.
Cơ thể vô thức muốn nâng kiếm lên, nhưng làm sao cũng không cử động được.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng.
Cuối cùng tất cả nhãn cầu chậm chạp di chuyển về phía cô gái ấy.
Giây sau, trong tiếng hét thảm thiết, cô gái ấy như quả khinh khí cầu bị bơm căng nổ tan tành, chỉ còn máu văng tung tóe khắp nơi. Cơ thể và linh hồn tan thành mây khói, những dịch thể còn sót lại như thứ ô uế đầy tội nghiệt.
Tô Sách chưa kịp làm gì, chính anh ta cũng nhận thức được mình không thể làm gì. Cho dù anh ta vung đại kiếm lên, cũng không có cách nào tiêu diệt thứ tồn tại khủng bố đó, cũng không cứu được cô gái ấy. Sức mạnh của họ quá cách biệt, thực tế còn tàn khốc hơn chiến tranh, khiến con người ta đuối sức hụt hẫng.
Anh ta không thể không thừa nhận đó giờ mình chưa từng chứng kiến diễn cảnh khủng khϊếp nào đến thế, nó giống như loài ma quỷ có khả năng chi phối tuyệt đối trong kinh thánh.
Sau khi anh ta kể rõ đầu đuôi, gã doanh nhân béo hét toáng: “Ý anh là trong dinh thự này có ma quỷ ư?”
Gã bất an liếc ra hành lang, dù có nhiều ngọn đèn chiếu sáng nhưng vẫn có nơi không thể chiếu tới. Nhìn biểu cảm gã như thể đám yêu ma đang ẩn núp ở góc chết đó, sợ sệt bản thân sẽ thành kẻ tiếp theo.
“Chẳng…chẳng phải quản gia nói nơi này rất an toàn sao? Sao lại có ma quỷ?”
“Sao chúng lại xuất hiện? Sao chẳng có dấu hiệu nào hết?”
“Anh là chủ nhân trang viên, lẽ nào trước đó các người không biết trong phòng ẩn giấu nguy hiểm khủng khϊếp đến vậy sao?”
“Nếu không thể biết nguyên nhân tử vong của cô ta, tối nay sao chúng tôi chợp mắt nổi.”
“Ai mà dám ở đây nữa?”
Đám người ầm ĩ cả lên.
Lúc này hầu gái xách theo công cụ dọn dẹp, lau dọn sạch sẽ những nơi dính máu, thay hết toàn bộ đồ vật bị vấy bẩn.
Italos giơ tay ý bảo họ im lặng, lạnh nhạt hỏi: “Trừ họ ra, các người cũng thấy rồi chứ?”
“Lúc tôi vào phòng có thấy.” Cô nàng phù thủy Refelia nhướn mày: “Về những gì đã xảy ra trước khi tôi bước vào thế giới ban đầu.”
“Tôi cũng thế.”
“Tôi nữa.
Ai cũng thấy được, nhưng chỉ có cô gái này mất mạng.
“Có liên quan tới cái chết của cô ấy sao?”
“Chớ quên đó là lý do tại sao chúng ta tới nơi này.”
Kẻ kích động thường hay lải nhải. Vừa hay cho Italos cơ hội quan sát hành động cử chỉ của họ. Vì mạng sống, ai nấy cũng tích cực thảo luận thông tin, hòng tìm ra căn nguyên.
Hắn tỉ mỉ quan sát từng biểu cảm của họ, liên hệ tới điều kiện để ‘chứng minh quyết tâm’, có vẻ hắn hiểu ra rồi.
Italos nói: “Kẻ bị loại sẽ bị xóa sổ, cô ấy kích hoạt điều kiện loại bỏ, thế nên ma quỷ mới gặt hái tính mạng của cô ấy.”
Thẩm Nhiên: “Là vậy ư?”
Trì Cao Nghĩa: “Vì cô ấy khóc ư? Nhưng lúc đi vào dinh thự, chị Lý Nguyệt cũng khóc mà, nhưng lúc đó làm gì có ma quỷ xuất hiện.”
Gã mập: “Khi đó nhiệm vụ vẫn chưa bắt đầu.”
Trì Cao Nghĩa: “Thế nhưng lúc đó chúng ta đã ở trong thế giới này rồi.”
“Là cảm xúc.” Kẻ chi phối đứng ở góc phòng bất chợt lên tiếng: “Bất kỳ biểu hiện dao động đến quyết tâm đều sẽ trở thành điều kiện phán xét loại bỏ.”
Ví dụ như nhát gan, hối hận, hoặc lâm trận bỏ chạy.
Trì Cao Nghĩa bừng tỉnh: “À, người không thể kiên định vượt qua khó khăn không thể là người được chọn, là thế ư?”
Lý Nguyệt: “Cảm xúc của cô ấy bị ảnh hưởng bởi việc xảy ra trong quá khứ, nên nảy sinh suy nghĩ lùi bước, kẻ giám thị phán đoán cô ấy không phải người có đủ tư cách ‘hoàn thành được nhiệm vụ’, vậy nên cô ấy bị loại.”
Kẻ chi phối gật đầu.
Chính là như vậy.
Vì một suy nghĩ dao động thoáng qua, cô ấy đã không còn tư cách tiếp tục.
Italos suy ngẫm câu ‘cảm xúc bị ảnh hưởng bởi việc xảy ra trong quá khứ’ và đi đến kết luận chưa đủ quyết tâm, trong đầu âm thâm có ý tưởng khác.
“Hầy… người đi từng bước tính từng bước, hừm, còn sống thì cảm xúc mới coi như ổn định. Vậy chắc là do cảm xúc dao động mới kích hoạt điều kiện thật.” Trì Cao Nghĩa nhỏ giọng đưa ra quan điểm của mình.
Vài người gật đầu, bày tỏ có lý.
Italos vỗ tay: “Nếu mọi chuyện đã có kết luận, các vị có thể tiếp tục an tâm nghỉ ngơi. Phòng đã được quét dọn sạch sẽ, cậu muốn ở đây hay đổi sang phòng khác?”
Hiệp sĩ chọn ở lại.
“Nên đi ngủ thôi, giờ không lo ngủ thì trời sáng mất?” Gã mập nhìn ra cửa sổ.
Chẳng biết từ lúc nào sắc đỏ âm trầm đã dần chuyển sang gam màu trong trẻo, ba mặt trăng tròn nắm giữ không trung biến mất, bây giờ ngược lại xuất hiện một vầng trăng xinh đẹp.
“Bình thường lại rồi?”
Bấy giờ tập thể mới chú ý tới sự thay đổi này.
Có điều giờ họ đã quá mệt rồi, chẳng buồn trò chuyện thêm đôi câu, lục tục xoay người quay về phòng mình.
Đúng lúc này không biết ai thốt lên: “Bộ mấy người không ai thấy đau buồn vì cái chết của cô ấy ư?”
“……..”
Chuyện tiếp theo Italos không hề hứng thú muốn biết, lời nên nói đã nói xong, trách nhiệm chủ nhà chỉ tới nhiêu đó, vì thế đầu đi không ngoảnh lại.
Italos đi theo sau kẻ chi phối, chậm rãi bước lên lầu.
Cậu thấy làn sương trên bức chân dung đã tan bớt, lộ ra khuôn mặt vốn có. Nơi này có manh mối, nhưng nó biến mất như ánh trăng đỏ, xem ra hôm sau phải đến quan sát một chuyến mới được.
Trở lại tầng ba, kẻ chi phối nhanh chân bước vào phòng.
Có lẽ người hầu trộm lười biếng nên không châm thêm dầu vào đèn. Hành lang tối đen không thấy rõ năm ngón, toàn bộ dinh thự chìm vào bóng tối.
Đẩy cửa ra, bên trong trống rỗng. Gió lùa vào làm rèm cửa bay bay, hắn cảm nhận được cơn lạnh thấu xương. Đã lâu lắm rồi, Italos chẳng nhớ chạng vạng ‘hôm nay’ có cơn mưa rào nào khiến không khí trở nên lạnh lẽo không. Căn phòng mát mẻ nhưng trống vắng, cứ như cả thế giới này chỉ còn mỗi hắn.
Rào—–
Ánh trăng như thủy triều tức tốc rút khỏi dinh thự, nháy mắt cơn mưa tầm tã chiếm trọn trời không, thế giới hiện lên dưới màn nước khúc xạ đầy mờ ảo.
A, hắn nhớ ra rồi. Nửa tiếng trước mới trải qua một trận mưa đột ngột mà, hắn nhận ra bây giờ cảnh tượng đang tiếp tục tái diễn.
Hắn giơ tay sờ ống tay áo, tơ lụa sang quý mát lạnh nhưng khô ráo, không có chút dấu vết bị thấm ướt. Nước mưa uốn lượn trên vách chứ không tới gần.
Italos nghe thấy tiếng sột soạt như ẩn như hiện giữa màn mưa tầm tã.
Tách, sột soạt, sột soạt, nghe như tiếng vảy cá cọ lên tảng đá, có bàn chân của sinh vật nào đó đang bò lên đây.
Nó đang rất gần, thong thả di chuyển men theo tường. Nếu không phải vừa rồi tập trung nghe tiếng mưa thì chẳng ai phát hiện tạp âm lẫn trong đó.
Italos đi tới trước cửa sổ.
Khoảnh khắc tia chớp xanh chiếu sáng vùng trời đêm, người sáp với làn da nhăn nheo và lỏng lẻo vươn đầu nhìn vào phòng, như thể đã sớm biết vị trí chính xác của hắn, hốc mắt trống rỗng đen ngòm không hề chần chừ nhìn thẳng vào hắn. Ngón tay khô cong bám lên bệ cửa sổ, hạt mưa to táp vào người nó, nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà.
Hình như đám quái vật đã bị ngăn lại bởi bức tường vô hình, chỉ có thể lẳng lặng đối diện với hắn. Italos thầm nghĩ, có vẻ quái vật cũng hiểu ra nên mới bình tĩnh như vậy, giống như ánh mắt của những người bạn cũ nhiều năm không gặp khi xác nhận lẫn nhau.
Trên đầu nó xuất hiện nụ cười cứng ngắc cay nghiệt, bọn họ nhìn nhau thật lâu.