Kẻ Chi Phối

Chương 3: Chủ nhân trang viên

Trì Cao Nghĩa nhìn hướng khác: “Vậy…vậy em gọi anh là anh Úc nha, anh Úc, có phải anh đã vượt qua rất nhiều nhiệm vụ rồi đúng không?” Đối với người có nhiều kinh nghiệm về nơi này, có bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, dù sao để người có kinh nghiệm dẫn đội thì cơ hội sống sót sẽ cao hơn so với việc tự mình mò mẫm.

Úc Phong không trả lời cậu ta, Trì Cao Nghĩa coi như cậu ngầm thừa nhận, lại hỏi: “Vậy chắc hẳn anh rất quen với nơi này đúng không?”

Sắc mặt đương sự càng lạnh thêm khi nhìn thấy trong dĩa chỉ còn lại vài món ăn kèm, cậu bỏ dao nĩa xuống, không còn tâm trạng ăn uống: “Nếu cậu thật sự chịu lắng nghe lời giám thị nói thì sẽ không hỏi những thứ vô nghĩa này.”

“Hả?” Cậu học sinh há miệng dại ra, mắt kính lệch trên sống mũi.

Quả nhiên chẳng thông minh chút nào.

“Thế giới – đầu – tiên. Là nơi lựa ra những người mới có năng lực.” Vậy nên những người ngồi ở đây, bao gồm cả cậu đều là người mới.

Điều kiện tiến vào thế giới đầu tiên rất đơn giản, điều này có nghĩa nếu còn còn sót một hai người là trúng mánh rồi. Nói thật cậu chẳng muốn lãng phí thời gian với những người bình thường không có tương lai thế này, chỉ mong những người này bớt làm liên lụy đến tiến độ, phòng hờ toi mạng ở những chuyện râu ria.

Dù sao – con người cũng là tài nguyên, có rất nhiều công dụng.

“Ồ… à.” Cậu học sinh xấu hổ: “Vậy anh Úc có manh mối gì không?”

Úc Phong nghe thế, không khỏi nghiêm túc đánh giá cậu ta.

Tuổi tác không lớn, trông chưa trải sự đời, tay chân gầy yếu, hai má vẫn còn nét phúng phính của trẻ con, giống như một cậu học sinh ngoan. Thế mà tâm lý lại rất lạc quan, mới vừa dạo một vòng dưới suối vàng mà vẫn còn tinh thần bàn bạc về nhiệm vụ.

Trì Cao Nghĩa bị nhìn không biết làm sao, ánh mắt hoảng loạn, ấp a ấp úng: “Thì, bây giờ chúng ta nên làm gì mới được đây?”

Gì mà chứng minh quyết tâm, phải có mục tiêu thì mới có quyết tâm chứ. Giờ mục tiêu của cậu ta là về nhà, nhưng tiền đề là phải có cố gắng về nhà mới coi như có quyết tâm mà. Nhưng cậu ta lại bị kẹt ở đây không thể rời đi, chẳng lẽ phải cứ lải nhải “tôi muốn về nhà” và làm phiền kẻ giám sát đến mức ném cậu ta trở về mới thôi?

Úc Phong kìm nén cảm xúc trả lời cậu ta: “Ngủ.”

“Ơ, ơ?!”

Bấy giờ mới để ý thấy gương mặt uể oải của Úc Phong, lúc nói chuyện còn lười há miệng ra, âm chữ ậm ờ dính cả vào nhau, cứ như chỉ cần cho cậu nơi đặt lưng xuống là có thể ngủ trong một nốt nhạc.

Hiệp sĩ tiếp lời: “Tôi cũng đồng ý. Theo như tôi thấy, tối nay mọi người nên im lặng quan sát tình hình, ở yên trong phòng đừng ra ngoài. Nếu sợ có thể ở cùng một phòng, nếu phát hiện quái vật thì cứ kêu lớn, tôi thấy chúng sẽ không bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy đâu. Tất nhiên việc quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi.”

“Đừng sốt ruột quá, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mọi người gặp phải tình huống thế này, trước hết cứ nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe, ổn định cảm xúc đã, ngày mai lại bàn tiếp cũng không muộn.”

“Có lý.”

Sau khi nghĩ thông suốt, vẻ u ám trên mặt mọi người mới dần vơi đi.

Úc Phong nhai trái cây một cách chậm rì, ngồi nghe bọn họ trò chuyện.

“Cơ mà có phải chúng ta thiếu một người không?”

“Có à?”

Bọn họ nhìn trái nhìn phải, phát hiện đúng là thiếu người đàn ông có vẻ ngoài nổi bật kia.

“Hình như là vậy thật, anh chàng thiên sứ kia đâu?” Thanh niên lưu manh nhìn sang Úc Phong: “Anh ta là đồng đội của cậu đúng không, sao lại không có mặt ở đây?”

“Ai nấy cũng ăn cơm ở đây, chỉ mỗi anh ta là không, chúng ta là một tập thể mà.” Gã mập cầm khăn ăn lau miệng, mắt đảo loạn, nói với người hầu đứng ở cửa: “Anh chàng đó đi đâu rồi, mấy cô có đưa đồ ăn cho anh ta chưa?”

Úc Phong vừa nghe là biết họ đang tính toán điều gì, cậu chẳng buồn phản ứng, không ngờ có kẻ đã trả lời thay cậu.

“Xin thứ lỗi, chủ nhân đang nghỉ ngơi trong phòng, không thể dùng bữa cùng các vị được, tôi thành thật xin lỗi.” Ông quản gia đúng lúc bước vào nhà ăn, không ngừng lau hai bên má: “Nếu các vị gặp vấn đề gì đừng ngại cứ nói với tôi.”

Nhìn sang hướng phát ra giọng nói, vị quản gia vẫn điềm nhiên, trang phục nghiêm trang sạch sẽ. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ không ai ngờ mới vài phút trước ông ta lại bị kẻ gọi là chủ nhân chặt đầu. Nếu không phải tự mình trải qua, chắc chẳng ai tin thiên sứ thiện lương vừa mới cứu họ lại muốn gϊếŧ chết đồng đội mới gặp.

Úc Phong thản nhiên nhìn lướt qua, tiếp tục ăn trái cây trên bàn.

Chắc tôi thèm liên quan tới đám quái vật này.

“À, tôi cứ lo anh ta không hòa nhập được với mọi người.” Gã béo nói: “Lần sau ăn chung đi.”

“Mà có ai hỏi chủ nhân của ông đâu…” Gã lưu manh chép miệng, rồi bỗng cứng đờ: “Chủ nhân?”

“Ối giời ơi.”

West Delhi: “Vâng, ngài ấy là chủ nhân duy nhất của trang viên.”

Mọi người đều ngơ ngác, kế đó lộ vẻ khó tin với thân phận và vẻ ngoài của vị chủ nhân đó, quan trọng hơn là, bọn họ đều là người ngoài, chỉ có Italos là dân bản địa.

“Vậy cậu cũng là…?

“Thật đáng tiếc, tôi chỉ là một con người bình thường.”

“Thiên sứ đó…?”

“Chuyện kể ra dài lắm.”

Vậy thôi đừng có kể.

Vô số câu hỏi tại sao đang quay cuồng trong đầu họ, nếu cứ nghĩ tiếp thì cũng không nhận được câu trả lời ngay, mà ngược lại còn khiến não họ chết máy.

“Cậu nói đúng.” Sắc mặt ai nấy đều xanh xao nhìn Úc Phong: “Chúng ta nên ngủ một giấc đã.”

“Xin hỏi phòng chúng tôi ở đâu vậy?” Hứa Hàm mệt mỏi hỏi.

West Delhi không trả lời cô ấy, mà thân thiết nhìn Úc Phong: “Món ăn không hợp khẩu vị của ngài sao? Có cần tôi làm một phần khác cho ngài không?”

“…?”

Úc Phong: “Không cần.”

Cậu đã giải quyết xong vấn đề dùng bữa, đang chuẩn bị rút khỏi hiện trường, ngờ đâu lại có kẻ kéo câu chuyện về mình.

“Tôi biết ngài đang mệt mỏi, nhưng chẳng phải sức khỏe là tiền vốn của cơ thể sao? Ngài ăn thêm mấy miếng đi, ít nhất cũng nên uống hết ly sữa chứ.” Giọng West Delhi hết sức chân thành, giống như đang dỗ dành con nít trong nhà.

Nhưng thực tế họ chẳng hề quen biết, Úc Phong đã lục lọi trí nhớ của mình, cậu tin chắc mình chưa từng đến thế giới này.

Điều này rất kỳ lạ, thái độ dành cho cậu hoàn toàn tách cậu ra khỏi những nhóm khác, thật chẳng hiểu sao mình lại nhận được sự quan tâm đặc biệt từ NPC.

Ở đây còn có mấy người nhỏ tuổi cần lắm có người chăm sóc hơn cậu, nhưng chỉ có cậu là có thêm một ly sữa để trước mặt, những người khác đều là nước trái cây và rượu.

“Không thích uống.” Úc Phong cảnh giác nói.

West Delhi tiếc nuối: “Vâng thưa ngài.”

Thế là bữa tối kết thúc trong ánh mắt dò xét và bối rối của mọi người.

Những vị khách đi theo hầu gái tới phòng của mình, bọn họ ở lầu hai. Người dẫn đường cho Úc Phong là West Delhi, vị quản gia ấy dẫn cậu lên lầu ba.

Úc Phong mất tập trung theo sát quản gia, tự hỏi kế tiếp mình nên sắp xếp hành động thế nào, nhưng nói thật giờ cậu chỉ muốn đánh một giấc thôi. Để thoát khỏi nơi đó đã hao phí không ít sức lực, bao nhiêu sức lực còn lại đều lấy ra chống chọi với bọn người sáp hết rồi. Sức mạnh trong cơ thể cậu lúc này đang chạy tán loạn như một con thú hoang, hoàn toàn mất kiểm soát, xương cốt ê ẩm.

Chậc.

Sao còn chưa tới nơi?

Dù cậu đang thả hồn trên mây nhưng khoảng cách một tầng lầu chưa đủ dài tới mức đi nãy giờ chưa tới.

Cậu giương mắt nhìn West Delhi vẫn điềm nhiên bước từng bước lên bậc thang dài tối om, vừa đặt chân tới bậc thềm lại nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, đây là sảnh nối liền giữa tầng 2 và tầng 3, trước mặt là bức tường to lớn có 3 bức chân dung bị bóng đêm che phủ, họ cứ đi lòng vòng quanh chỗ này.

“Quản gia?” Úc Phong gọi ông ta.

Đúng như dự đoán, ông ta không hề phản ứng, nghiêng mặt chăm chú nhìn về phía trước.

Giây tiếp theo, một tiếng động giòn tan xuất hiện giữa không gian tĩnh mịch, ngọn đèn trong tay quản gia vụt tắt. Gương mặt ông ta lập tức ẩn giấu sau bóng đêm, dường như có thứ gì đó trên mặt bắt đầu trộn lẫn vào nhau.

“Cậu định đi đâu?” Một âm thanh xa lạ xuất hiện từ hư vô dò hỏi.

West Delhi lại lướt qua cậu tiến về phía trước.

Úc Phong im lặng đứng tại chỗ, giọng nói bỗng dưng xuất hiện, cậu không biết nó đến từ đâu.

Cậu không dám làm bừa, trong lúc im lặng, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hơi thở lạnh lẽo phà vào lưng cậu. Sau đó quản gia đi ngang qua, Úc Phong thấy ông ta lại tiến vào bóng tối.

Hơi thở rét buốt đó vẫn chưa tiêu tán.

Úc Phong cụp mắt, đồng tử đảo qua tay vịn. Thứ đen đúa sau lưng cậu vặn vẹo thăm dò, hơi thở nguy hiểm cảnh cáo cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Đó là thứ gì?

Trừ đám người sáp xấu xí bên ngoài, trong dinh thự vẫn còn quái vật khác ư?

Giọng nói đó lại hỏi: “Tiến hay lùi?”

Lộc cộc.

Hơi thở rét lạnh tan biến.

Trên cầu thang xoắn ốc có tiếng vang vọng lại, trong bóng đêm đằng trước có ngọn đèn dầu phập phồng ánh lửa trắng, nó băng qua hành lang, rồi ngọn lửa đỏ bùng lên, lộ ra khu rừng chết mọc đầy bụi gai và cành cây cháy đen.

Một dấu chấm hỏi không lời giải.

Chỉ thoáng dừng một chốc, cậu lại cất bước tiến lên. Đưa ra đáp án không hề do dự, bất kể phía trước là gì ta đều phải tiến lên.

Sau khi đưa ra lựa chọn, dưới chân bắt đầu chấn động. Rung chấn mạnh mẽ tới mức như muốn lật ngược cả không gian, Úc Phong bị tình huống đột xuất làm ngã ngửa, tiếng gầm rú giận dữ đột nhiên ùa tới trút hết lên người cậu.

Khung cảnh trước mặt chợt vỡ tan tành. Úc Phong cảm nhận được bản thân đang lơ lửng giữa không trung, như giẫm lên bông không chút trọng lực. Mỗi khi bị tác động, nó sẽ bị một thứ gì đó ngăn cản một cách quyết liệt, cho tới khi sụp đổ.

Úc Phong chợt ý thức được, nó không hài lòng với câu trả lời này.

L*иg ngực bị chấn động mới mức chết lặng, cậu cố sức giơ tay che lỗ tai lại, phát hiện chỉ đang phí sức mà thôi. Dường như nó không có ý định dừng lại, Úc Phong phiền não thở dài ổn định cơ thể, cảm nhận phương hướng gây ra chấn động, nắm bắt thời cơ tiến lên vài bước.

Ngọn đèn sáng ngời chợt va vào tầm mắt.

Ánh sáng đến từ đâu? Nó còn sáng hơn cái trước.

Nâng tay che mắt để kịp thích ứng, một giọt mồ hôi nhỏ xuống lòng bàn tay, tiếng rầm rì kéo dài rồi biến mất. Cảm giác đè ép l*иg ngực dần thối lui, trái tim còn đang đập loạn mất kiểm soát, cậu nhận ra mình đang thở hồng hộc một cách nặng nề.

“Thưa cậu, cậu có ổn không?” Ông quản gia lo lắng ngồi xuống, ánh đèn trong tay làm choáng mắt cậu.

Phản ứng đầu tiên của Úc Phong khi thấy ông ta là điên cuồng chớp mắt, sau đó ngoảnh đầu nhìn ba bức chân dung khổng lồ treo trên đỉnh đầu, hoàn toàn chẳng thấy rõ chân dung trong bức tranh, cùng lắm chỉ có làn sương đen nguy hiểm thần bí mà thôi.

Cậu phức tạp nhìn bức tranh, quản gia không chú ý cậu đang nhìn đi đâu, cũng không nhận ra sự khác biệt trong bức tranh. Ông ta khẽ gọi Úc Phong, kéo cậu về thực tại: “Cậu có sao không, thấy không khỏe ở đâu sao? Tự dưng cậu lại ngã xuống.”

Vẻ lo lắng trên mặt không giống đang giả vờ.

“Không sao.” Úc Phong khàn giọng đáp: “Đi thôi.”

“Nếu cậu thấy không khỏe nhất định phải nói tôi biết.” West Delhi cũng không gặng hỏi.

Theo quản gia lên lầu, lúc đi lên cầu thang Úc Phong ngoái lại nhìn thoáng qua. Hiện tại độ cao của cậu gần như ngang với bức chân dung. Làn sương đen gần như phủ kín l*иg kính, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy ngũ quan chân dung bị giấu kín trong bóng tối, giống như có sinh mệnh nhìn xuống mỗi vị khách trong dinh thự.

Quản gia dẫn cậu tới trước cửa phòng.

Chưa vào cậu đã chú ý tới cánh cửa không hề bình thường này, nó có màu đỏ trầm, hoa văn tinh xảo mà cổ kính, hình thành một sức hút thần bí, cứ như bên trong đang phong ấn một thứ tội nghiệt nào đó.

Mơ hồ để lộ sự nguy hiểm, nhưng lại cất chứa một sự tang thương.

Úc Phong lùi lại từng bức, chợt kháng cự lại gần nơi này: “Đổi phòng.”

Nhưng West Delhi đã đẩy cánh cửa dày nặng này ra.

Như lời West Delhi đã nói, nơi này vô cùng an toàn. Trong phòng chẳng có ma quỷ ăn thịt người, cũng không có quái vật đáng sợ. Màn đêm tĩnh lặng và yên bình không khác gì những giây phút thư thái thư giãn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có vị chủ nhân không để lộ vui giận là nhân tố nguy hiểm nhất khiến Úc Phong lo lắng không yên mà thôi.

Hóa ra là thế. Úc Phong bỗng chốc tỉnh ngộ, thể lực cạn kiệt khiến mạch suy nghĩ của Úc Phong trì trệ nên mới không tìm được nguyên nhân ngay. Thì ra vì cậu là đồng đội của tên chủ nhân xúi quẩy của West Delhi nên mới nhận được sự quan tâm đặc biệt.

Nếu thế, chỉ cần không phải ác ý thì chẳng sao tất.

Mái tóc xõa tung trên vai thấm nước để lại vết sẫm màu trên áo choàng, Italos nhấm nháp ly rượu, ánh mắt dừng lại ở trang sách mở ra trên bàn.

Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ảm đạm, hơi nước xung quanh khiến cảnh sắc thêm mông lung, giống như một đoạn ký ức xưa cũ, du dương vờn quanh, nhưng chưa kịp bắt lấy đã vội vã đi xa, khiến người khác cảm thấy dường như hắn chẳng hứng thú gì với chúng, rồi lại xuất hiện lỗi giác một giây sau vị chủ nhân này sẽ ngẩng đầu cười khẽ.

Một ảo giác hoang đường.

Cảm giác kháng cự không hề biến mất, Úc Phong không định tiến vào nơi này, vừa xoay người đi đã bị West Delhi cản đường. Quản gia tỏ ý bảo cậu đi vào, cậu không muốn, cũng dám cá Italos cũng không thích thú gì.

Kẻ cho rằng chuyện này bình thường chỉ có quản gia, nhưng quản gia không phải chủ nhân của trang viên.

Đôi bên giằng co một cách im lặng.