Nhặt Rác Ở Vùng Đất Hoang Dã Trong Mạt Thế: Tôi Có Ruộng, Có Trâu, Có Biệt Thự

Chương 1

Khương Viện tự nhận mình là người yếu như gà với khả năng sinh tồn trong mạt thế đứng thứ hai từ dưới lên, cho nên khi cô biết trước mạt thế sẽ đến, cô đã tích chữ đủ vật tư để sinh tồn năm trăm năm rồi để nó ở trong không gian, sau đó cô đóng kín cửa không gian lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Cô nghĩ rằng khi mình tỉnh dậy một lần nữa, cô sẽ ở một thế giới có khoa học kỹ thuật cao, có những chuyến bay bằng phi thuyền vũ trụ, có thể đưa con người chơi một ngày trong vũ trụ bằng công nghệ kỹ thuật cao của thế giới.

Đã có robot thay thế công việc của con người, tất cả con người có một cuộc sống tuyệt vời, sáng dậy tưới hoa, chiều tụ tập chơi mạt chược, buổi tối ra quảng trường nhảy.

Nhưng khi cô tỉnh dậy lần nữa sau khi ngủ một chuyến dài năm trăm năm, cô thấy mình đang ở một vùng đất mọc đầy cỏ dại, những cây lớn tạo thành mạng lưới, che phủ các tòa nhà cao tầng, đường phố đông đúc ngày xưa đã bị cỏ dại mọc um tùm.

Mà cô đang bị phơi nắng, cô cảm thấy mình chóng mặt hoa mắt và sẽ bị thiêu đốt trong nháy mắt, cô còn chưa kịp nhìn rõ thế giới này thì đã bị một người cầm lỗ tai rồi ném cô xuống một gốc cây lớn.

“Cái đồ bồi tiền rách rưới này, bà vất vả lắm mới gả mày ra ngoài được, đổi lấy mười bịch thuốc dinh dưỡng, bây giờ mày lại muốn tự tử gây chuyện cho tao, nếu mày chết, bà vẫn phải trả thức ăn, mày muốn cho cả nhà chúng ta chôn theo mày à, muốn cho chúng ta chết với mày đúng không?”

“Bà nội ơi, con nghe nói anh rể hai là người đến từ khu an toàn, trước kia xuất thân từ một gia đình giàu có, làm sao anh ấy có thể yêu một đứa ngu nhất nhà chúng ta?”

“Hừ, trước kia giàu có thì như nào? Không phải bây giờ họ cũng giống chúng ta à, một người bệnh tật dẫn hai đứa trẻ con, trừ khi tìm đứa ngu, ai lại muốn lấy một người chồng như vậy?”

Khương Viện cảm thấy có lẽ mình ngủ rất lâu, vừa mới tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cô đã cảm thấy đau đầu, hình như da trên khuôn mặt mềm mại có thể bóp ra nước đã bị bong da, cô cảm thấy rát đau.

Bình tĩnh lại được một lúc, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh, cô không nhịn được hét lên một câu.

“Các người nhận nhầm người rồi.”

Đứa ngu nào, kết hôn gì? Người bệnh tật? Không có liên quan gì đến cô, cô chỉ tỉnh dậy sau giấc ngủ năm trăm năm thôi.

Nhưng ai ngờ rằng sau khi cô hét lên thì lại bị đánh, bà già lớn tuổi nhất đang dùng bàn tay đánh lên đầu cô, thân thể yếu ớt của cô trực tiếp va vào thân cây to, sau đó ngất đi.

“Đúng là đứa ngu tốn tiền nuôi, còn giám hét lên với bà, thật phí công bà nuôi mày mấy năm nay.”

Sau đó có mấy người phụ nữ da đen ngăm, gương mặt bong da, tóc vàng hoe đến chửi rủa và khiêng Khương Viễn đang ngất xỉu về.

Lần này Khương Viện không ngủ sâu nữa mà cô tiếp nhận tình hình hiện tại của bản thân và thế giới này.

Năm trăm năm sau xuất hiện một Khương Viện khác, trùng tên trùng họ và có khuôn mặt giống y hệt cô, nhưng trời sinh lại ngu xuẩn.

Hơn nữa trong khi cô đang ngủ sâu năm trăm năm, thể xác của cô không thể trở về thế giới thật, chỉ có linh hồn trở về.

Thế là linh hồn của cô hòa nhập với nguyên chủ Khương Viện ngu ngốc bây giờ, trở thành một con người hoàn chỉnh.

Điều khiến cô phát khóc là thế giới năm trăm năm sau khác xa sự tưởng tượng của cô.

Hóa ra sau khi mạt thế ập đến, môi trường sống của con người trở nên tồi tệ hơn, căn bản không thể hồi phục lại được như trước, sau đó phát sinh nhiều thảm họa thiên nhiên, thử thách lớn nhất mà những người sống sót phải đối mặt là mức phóng xạ cao.

Giống như làm nhiều việc xấu phải gánh chịu hậu quả, mọi vật trên thế giới đều bị nhiễm phóng xạ, động thực vật biến dị, càng có ít nguyên liệu có thể ăn được.

Chuỗi thức ăn được xếp lại, trước sự biến dị mạnh mẽ của động thực vật, loài người rất nhỏ bé, nhưng may năm chỉ số thông minh của loài người vẫn còn, trước mức phóng xạ đang tiêu diệt mọi thứ, loài người tìm tài nguyên để chống bức xạ, họ chế tạo ra một lá chắn bức xạ khổng lồ, sau đó xây dựng những bức tường cao, bảo vệ loài người trước sự tấn công của động thực vật biến dị.

Nhưng thế giới đang thiếu thốn tài nguyên, lá chắn bảo vệ có hạn mà có quá nhiều người họ không thể bảo vệ hết được, họ chỉ có thể đưa những người nghèo khó ra khỏi khu an toàn, ở bên ngoài lá chắn chính là khu dân nghèo sinh sống.

Khu dân nghèo trải rộng khắp nơi, chỗ bọn cô đang ở bây giờ là khu dân nghèo số sáu.

Tất nhiên, bởi vì dân số giảm mạnh, dù bị đưa bên ngoài khu an toàn, chính phủ vẫn thực hiện các biện pháp cứu trợ khu dân nghèo, chỉ là năng lực có hạn, điều kiện sinh sống ở khu dân nghèo rất tồi tệ.

Khương Viên là một người của khu dân nghèo, cô mười năm tuổi, là một người ngốc nghếch, nhà họ Khương là một gia đình lớn ở khu dân nghèo với tổng ba mươi người, điều kiện sinh sống không tệ.