Vết Cắn Mùa Xuân

Chương 70

Lời nói không xấu hổ không nóng nảy như vậy cứ được tự nhiên thốt ra, như thể đó là một loại đền bù dành cho Kỳ Kiến Tầm, bù đắp khoảng trống trong lòng Thời Khương, làm cho cô cảm thấy bớt khó chịu trước mặt Kỳ Kiến Tầm.

Nhưng khi Kỳ Kiến Tầm dùng loại ánh mắt đặc biệt đè nén dục ý này nhìn cô thì sự tự tin khi nói ra điều này của Thời Khương đã hoàn toàn bị ánh mắt của anh phá vỡ, cái loại cảm giác hoảng hốt không thể khống chế được cùng với nhịp tim mất cân bằng lại lần nữa ập tới.

Thời Khương đã quên mất mục đích ban đầu mình khi nói ra những lời này.

Bầu không khí giữa hai người bọn họ giờ phút này chỉ đơn giản là ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ cùng với một cơn sóng lớn ám muội giữa hai vợ chồng.

Kỳ Kiến Tầm cứ như vậy nhìn chằm chằm Thời Khương suốt ba, bốn giây, sau đó đầu ngón tay anh trượt xuống, quét qua vành tai Thời Khương rồi đáp xuống dái tai cô.

Những lời anh nói ra tiếp theo chỉ là một câu hỏi đơn giản: "Ngày mai em không phải dậy sớm để đi quay phim sao?"

Thời Khương không khống chế được nuốt nước miếng một cái bởi vì những cái động chạm như có như không của Kỳ Kiến Tầm, bả vai cô hơi co lại, vị trí xương quai xanh phác họa ra một vòng cung vừa lõm vừa lồi.

"Sáng mai em không có cảnh diễn nào." Thời Khương cố gắng duy trì hơi thở đều đặn, hàng lông mi cong cong nhẹ nhàng run rẩy: "Cho nên..."

Đầu ngón tay trên vành tai cô dừng lại một cái, sau đó đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, dọc theo làn da bên cổ Thời Khương, cho đến khi đỡ được cái gáy Thời Khương.

Động tác của anh rất chậm, giống như là anh đang cực kỳ kiên nhẫn, hoặc cũng có thể là anh đang cố ý dày vò Thời Khương.

Gió đêm gào thét đập vào cửa số thủy tinh, cơn mưa đêm qua dường như có xu hướng quay trở lại, một tia sáng xé toạc bầu trời đêm chiếu sáng bầu trời đầy sương mù.

Cảnh tượng ngoài cửa số hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người trong phòng.

Yết hầu của Kỳ Kiến Tầm khẽ di chuyển, tầm mắt anh chậm rãi dừng lại trên đôi môi chưa son môi của Thời Khương, sau khi tắm xong đôi môi đó còn hiện lên màu phấn nộn hơi ẩm ướt.

Thân hình của anh chậm rãi tới gần cô.

Trong nháy mắt hô hấp của Thời Khương lập tức trở nên căng thẳng, khuôn mặt người đàn ông gần cô trong gang tấc, giống như một cuốn phim tua chậm, từng khung hình từ từ tiến về phía trước từng inch một.

Loại thời gian chờ đợi được hôn này dị thường khó chịu, Thời Khương đã có chút chịu không nổi, đau dài không bằng đau ngắn, một giây trước khi Kỳ Kiến Tầm chủ động lại gần, cánh tay dài trắng mịn của cô chủ động bám lấy cổ anh.

Cô chủ động nghênh đón anh rồi cả hai cùng ngã xuống chiếc giường êm ái.

Đợi đến khi đi vào vấn đề chính.

Thời Khương cảm thấy mình cần phải thu hồi lại suy nghĩ trước đó, có thể cô là một người đam mê du͙© vọиɠ, đơn thuần ham muốn sắc đẹp của Kỳ Kiến Tầm.

Cô dùng cái cớ này để che giấu ý nguyện muốn bù đắp của mình.

Nhưng không thể không thừa nhận chuyện này thật sự rất thoải mái.

- Cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Nửa đoạn sau, Thời Khương thậm chí còn nghĩ hay là những lần sau cô nên tăng giá cho Kỳ Kiến Tầm?

So với kỹ năng thuần thục của Kỳ Kiến Tâm, hai trăm đồng hình như là có chút xúc phạm "tài năng" của anh.

Sáng hôm sau cả cơ thể Thời Khương đúng là không ổn chút nào, cảm giác giống như vừa bị xe tải nghiền nát qua toàn thân, lúc cô tỉnh lại thì Kỳ Kiến Tâm đã ra ngoài từ sớm, trên điện thoại di động hiện lên tin nhắn Wechat của anh.

[Anh có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ trở lại, em nhớ ăn điểm tâm đầy đủ, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.]

Phong cách của anh từ bao lâu nay vẫn không hề thay đổi, lời ít ý nhiều.

Nhìn từ giọng nói và tác phong bình thường của anh, Thời Khương rất khó nghĩ tới khả năng người này sẽ có cảm tình với mình.

Nhớ tới một loạt phong ba náo tâm phát sinh tối hôm qua, Thời Khương liền đăng xuất khỏi WeChat và mở weibo lên.

Chuyện xảy ra đêm qua cũng không phải chuyện gì to tát, tài khoản chính thức của Trường Thịnh cũng đã lên tiếng kịp thời làm rõ, người xui xẻo duy nhất chính là Khương Chi Hàm, tuy rằng chuyện của cô ấy với Kỳ Kiến Tầm chỉ là hiểu lầm nhưng cô ấy đã đứng ra đứng chắn trước đầu sóng cho cô và còn vô cớ bị người ta đào lại lịch sử của mình, còn bị quần chúng ăn dưa mắng vô cớ, cho dù mọi chuyện đã được làm sáng tỏ nhưng cũng không thể lau sạch được vì những chuyện trong quá khứ của cô ấy vốn là sự thật.