Vết Cắn Mùa Xuân

Chương 7

Thời Khương chớp chớp mắt, sau đó cô bình tĩnh lùi lại một khoảng, giật giật khóe miệng thỏa hiệp với anh: "Vậy thì coi như một nửa đi. Tổng giám đốc Kỳ là người hẹp hòi như vậy sao? Anh nhất thiết phải tính toán rõ ràng như vậy à?”

“Có.” Kỳ Kiến Tầm ngồi thẳng người lại, ánh mắt anh liếc về phía Thời Khương đang khoa tay múa chân, sau đó lại nhìn về phía khuôn mặt cô, ý tứ ám chỉ nói: “Anh cũng không muốn bị người ta nói là lão giã sắp bước qua hàng ba.”

“……”

Tên đàn ông này, quả nhiên Kỳ Kiến Tầm đã nghe được lời nói trong phòng bệnh của cô, còn cố tình lấy nó ra để chơi cô một vố!

Đúng lúc này. tiếng chuông điện thoại di động của Thời Khương chợt vang lên, cô liền nuốt những lời oán hận xuống cổ họng, tức giận lấy điện thoại di động ra.

Ngay sau đó thanh âm cà lơ phất phơ của Kỳ Khai Dương liền truyền tới: “Nghe nói đại tiểu thư của chúng ta bị thương ở chân à?”

Thời Khương từ trong cổ họng nặn ra một tiếng hừ, lười nhác nói: "Nhờ phúc của cậu nên vẫn chưa bị tàn phế.”

“Không dám nhận không dám nhận.” Kỳ Khai Dương tặc lưỡi một cái rồi lại nói tiếp: "Tôi nghe Khương Trạm nói cậu bị thương, đang định đến bệnh viện thăm cậu một chút, ai ngờ vừa thay quần áo xong thì đã nghe nói chú tôi nhanh chân đến đón cậu về rồi.”

Thời Khương đã vốn quen thuộc tính tình của Kỳ Khai Dương, cô nhẹ giọng nói: "Nếu như cậu không đứng trước gương ngắm nghía một hồi lâu thì giờ này tôi cũng đâu phải miễn cưỡng ngồi ở trên xe của chú cậu.”

Kỳ Khai Dương lúng túng cười hai tiếng, sau đó liền nhanh chóng bắt được chữ "xe" trong lời nói của Thời Khương, anh ta lại hỏi: "Chú tôi đang ở bên cạnh cậu à?"

Cùng lúc đó, Kỳ Kiến Tầm bên cạnh cũng ý thức được người bên kia là ai, anh liền nghiêng mắt nhìn qua, ánh sáng phản chiếu từ thấu kính trùng hợp che đi tia sáng trong mắt anh, anh nhẹ giọng hỏi:: "Là Khai Dương sao?"

Thời Khương nghe được thanh âm liền nhìn qua, giọng nói của Kỳ Kiến Tầm lấn át giọng nói của Kỳ Khai Dương, thế cho nên vừa rồi cô hoàn toàn không nghe Kỳ Khai Dương nói gì.

Cô gật đầu "Ừ” đáp lại câu hỏi của Kỳ Kiến Tầm: "Muốn nói với cháu trai lớn của anh vài câu không?”

Nói xong cô cũng tiện tay bấm mở loa ngoài.

Kỳ Kiến Tầm còn chưa mở miệng đã dọa Kỳ Khai Dương ở đầu dây bên kia: "Đừng đừng đừng, bà cô của tôi ơi ngàn vạn lần đừng làm thế!”

Miệng của Kỳ Khai Dương cứ như một cái súng máy vậy, anh ta hoàn toàn không cho Thời Khương cơ hội mở miệng nói chuyện.

"Chú tôi mà tìm tôi thì chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt, gần đây dì cả của chú ấy đến hay sao ấy, tâm trạng lúc nào cũng thối muốn chết, tôi khó khăn lắm mới tránh được chú ấy, cậu tuyệt đối đừng lôi tôi ra ngoài nữa..."

Thời Khương kinh ngạc mở to mắt, sau đó cô chậm rãi chuyển tầm mắt qua Kỳ Kiến Tầm như đang xem kịch vui.

Sắc mặt của người bên cạnh cô quả thực đã trở nên thối vô cùng, cảm xúc trong mắt người nọ rõ ràng đã nguội đi rất nhiều, đôi môi mím chặt thẳng tắp, Thời Khương dường như còn có thể cảm nhận được khí chất ôn hòa điềm tĩnh trong người anh dần dần trở nên sứt mẻ.

Sắc mặt Kỳ Kiến Tầm càng lúc càng đen, khóe miệng Thời Khương cong lên càng lúc càng lớn, vì không muốn ảnh hưởng đến bầu không khí hiện tại nên cô ép mình phải nhịn xuống.

Đầu bên kia điện thoại quá yên tĩnh, Kỳ Khai Dương dường như cũng nhận ra được gì đó khác thường, anh ta dần dần ngừng nói, đợi vài giây, sau đó anh ta thử thăm dò lên tiếng: "Này, Thời Khương, sao bên đó im ắng vậy..."

Thời Khương nghẹn cười, rất không có tiền đồ nói cho Kỳ Khai Dương một thông tin vô cùng chấn động: "Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn mở loa ngoài.”

Một giây sau, điện thoại liền bị Kỳ Khai Dương đơn phương cúp máy.

Ha ha ha......

Thời Khương cũng không hề ủy khuất chính mình, đầu ngón tay cô vô thức níu lấy áo khoác âu phục trên người, cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa nhìn Kỳ Kiến Tầm.

Kỳ Kiến Tầm mím môi, bất đắc dĩ nói: "Buồn cười lắm à?"

Thời Khương gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt: "Vô cùng buồn cười.”

"Thấy không, đây mới gọi là thanh mai trúc mã!"

“……”

Kỳ Kiến Tầm nhướng mí mắt, ánh mắt anh trở nên tối tăm khó hiểu, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy tăm hơi. Anh nhướng mày tiếp lời của cô: "Thanh mai trúc mã là phải phá đám lẫn nhau như thế này à?”

“……”

Nụ cười trên mặt Thời Khương chợt khựng lại, cặp mắt hồ ly linh động kia hơi nheo lại, lập tức phóng ánh sáng nguy hiểm về phía Kỳ Kiến Tầm, cô bắt chước anh ấn đầu ngón tay lên môi làm ra động tác kéo khóa môi, hung tợn lên tiếng: "Shut up!"