Kỳ Kiến Tầm đẩy xe lăn đến bên giường cô, tự biết lời vừa rồi của anh quả thật làm cho người ta tức giận, anh hạ giọng nói: "Vậy em có ngồi hay không?"
Thời Khương cắn răng, sau đó cô cẩn thận vén chăn lên, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Ngồi chứ! Xem ra tổng giám đốc Kỳ cũng thật chu đáo, thật là vinh hạnh cho tôi!”
Vừa dứt lời, Thời Khương liền nhìn Kỳ Kiến Tầm đột nhiên nghiêng người lại gần cô, trong nháy mắt Thời Khương lập tức trở nên luống cuống: "Anh..."
Chỉ thấy những ngón tay ấm áp của người đàn ông chậm rãi lướt qua lưng cô, rồi đặt lên eo cô, cánh tay còn lại của anh thì cọ vào khuỷu chân cô, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Thời Khương còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng bay tới từ trên người Kỳ Kiến Tầm.
Cánh tay anh vô cùng có lực, Thời Khương được anh vững vàng ôm lấy, lúc hai người dựa vào gần nhau nhất, hơi thở nóng hổi của Kỳ Kiến Tầm lướt qua tai cô, để lại một câu nói chứa đầy ý cười: "Quá khen rồi.”
“……”
Thời Khương dùng sức xoa xoa lỗ tai mình.
Có chuyện gì vậy chứ!
Kiều Viên đỏ mặt che môi đứng ở góc phòng bệnh, cô ấy tận lực đem cảm giác tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất, sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng động sẽ làm quấy rầy đến đôi vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ sắp rời đi, cô ấy đã biết đã tới lúc mình phải lên tiếng.
“Cái kia, chị…” Kiều Viên vươn tay ra, khi ánh mắt hai người kia chiếu tới cô ấy, cô ấy xấu hổ chỉ chỉ quần áo trên người Thời Khương: “Em phải đi trả lại phục trang cho đoàn phim.”
Thời Khương rũ mắt xuống, trên chiếc áo blouse cũ màu trắng có vài vết bẩn, cô nhanh chóng cởi nó ra đưa cho Kiều Viễn, khi cô ngước mắt lên lần nữa liền nhìn thấy trên người mình xuất hiện thêm một chiếc áo vest nam, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm còn sót lại của chủ nhân của chiếc áo khoác này, không cần nghĩ cũng biết đây là áo của ai.
"Bên ngoài lạnh lắm, khoác áo khoác vào đi." Kỳ Kiến Tầm nói.
Bên trong Thời Khương chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chiếc áo khoác được khoác lên người đầy tùy ý nhưng cũng đủ che đi dáng người quyến rũ dưới chiếc áo mỏng bó sát người.
Cô vui vẻ nhận lấy, không hề có chút khách sáo nào, cô luồn tay vào ống tay áo để che chắn người mình thật kỹ lưỡng.
Sau đó, cô liền vẫy tay với Kiều Viễn và nói: "Có chuyện gì thì nhớ gọi cho chị."
…
Kỳ Kiến Tầm trực tiếp đẩy Thời Khương tới thang máy để đi xuống bãi đỗ xe ngầm.
Vừa tiến đến bên cạnh xe, trợ lý Trần Trạch của Kỳ Kiến Tầm nhanh chóng bước xuống từ ghế phụ, lịch sự chào hỏi cô: "Phu nhân.”
“Trợ lý Trần cũng ở đây à.” So với Kỳ Kiến Tầm, sắc mặt của cô khi đối xử với trợ lý Trần càng tốt đẹp hơn nhiều.
Trần Trạch càng cười không biết xấu hổ: “Tôi cùng tổng giám đốc Kỳ đến đây để đón phu nhân.”
Khi Kỳ Kiến Tầm đang đỡ Thời Khương ngồi lên ghế sau, cô nhìn xung quanh một vòng, rồi bỗng quay đầu hỏi Kỳ Kiến Tầm: "Trạm Trạm đâu, sao không thấy nó đi cùng hai người?”
“Ở công ty.” Anh nói.
Thời Khương ngưng thần suy nghĩ hai giây, sau khi nhận ra gì đó, cái miệng nhỏ nhắn kia lại bắt đầu nã pháo về phía Kỳ Kiến Tầm: "Kỳ Kiến Tầm, anh rảnh rỗi dắt theo trợ lý tới bệnh viện đón tôi, nhưng lại bắt Chiến Chiến ở lại công ty làm việc bán mạng cho anh, anh cố tình để cho dì cháu chúng tôi không được gặp nhau đúng không?"
Mắt thấy phu nhân sắp cãi nhau với tổng giám đốc Kỳ, Trần Trạch liền vội vàng giải thích: "Không phải đâu phu nhân, không phải chúng tôi từ công ty tới đây, chúng tôi vừa chạy từ sân bay tới.”
Mặc kệ Thời Khương đang tỏ ra mờ mịt, Trần Trạch vẫn tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Kỳ vốn là đang đi công tác, nhưng khi biết tin phu nhân gặp tai nạn..."
Lời còn chưa nói xong, anh ấy đã bị ánh mắt sắc bén của Kỳ Kiến Tầm buộc phải ngậm miệng lại.
Trần Trạch há miệng, cười ngượng ngùng hai tiếng, sau đó liền thành thật ngồi trở lại ghế phụ.
Không cần Trần Trạch nói xong, Thời Khương cũng đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ấy là gì.
Cô mím môi, thầm nghĩ Kỳ Kiến Tầm coi như cũng có chút lương tâm.
Xe chậm rãi khởi động, không khí trong xe bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh.
Thời Khương nhìn từng dòng xe cộ đang chạy vùn vụt ngoài cửa sổ, hồi lâu vẫn cảm thấy không khí khá nhàm chán.
Cô lấy điện thoại di động ra định lướt Weibo một lát, sau đó là thuần thục mở khóa vân tay, ngay sau đó một âm thanh lập tức phát ra khiến cô phải trợn tròn mắt.
“Tổng giám đốc Kỳ, vợ anh là người như thế nào vậy, anh có thể chia sẻ với chúng tôi một chút được không?”
Đại não Thời Khương nhanh chóng xoay tám trăm vòng, cô chợt nhớ tới lúc cô cùng Kiều Viên đang ở trong phòng bệnh xem video phỏng vấn Kỳ Kiến Tầm vẫn chưa bấm thoát ra khỏi đoạn video này nên lúc này khi vừa mở điện thoại lên, điện thoại liền chủ động phát tiếp đoạn video đang coi dở.
Không đủ thời gian để xem phản ứng của những người khác, Thời Khương cắn răng vội vàng thoát ra khỏi trang.