Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 40: Nhưng Mặt Cô Đỏ Rồi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúc Ôn Thư vô cùng bình tĩnh, cô mở điện thoại lên tra baidu.

Sau đó phát hiện thật sự có tình huống ruột thừa mọc ở bên trái.

Nhưng khi quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt Lệnh Sâm, cô biết, anh chỉ đang nói đùa thôi, chuyện không chỉ đơn giản vì nguyên nhân này.

Chúc Ôn Thư không hỏi nhiều nữa.

Nếu anh không nói, chắc chắn nguyên nhân gây ra vết sẹo này là chuyện quá khứ mà anh không muốn nhắc đến.

Chiếc xe vững vàng chạy đến địa điểm Chúc Ôn Thư không biết.

Trên đường, Lệnh Sâm không hề nói thêm gì.

Chúc ôn Thư dựa đầu vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng đôi mắt lại vô tình liếc nhìn phần bụng Lệnh Sâm.

Trong xe vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ.

Vài phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng đồ Nhật.

Chúc Ôn Thư không thể ăn đồ Nhật, bởi vì những nơi như này có sự phân hoá quá nghiêm trọng.

Hoặc là giá cả ổn áp, nhưng hương vị lại không bằng mấy quán ven đường.

Hoặc là đồ ăn đẹp mắt, ngon miệng nhưng giá cả lại quá cao.

Chỉ có điều cửa hàng đồ nhật này có một chỗ tốt, bình thường khách hàng không nhiều lắm, hầu hết đều có phòng riêng, rất riêng tư.

Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm lần lượt đi vào, sau khi đóng cửa trượt kiểu Nhật, hai người liền ngăn cách với ánh mắt của thế giới bên ngoài. Ngay cả nhân viên phục vụ cũng rất ít khi đi vào, về cơ bản họ chỉ chịu trách nhiệm phục vụ các món ăn sau khi khách hàng gọi món bằng điện thoại.

Nhìn một bàn đồ ăn như là gan ngỗng nướng, cua hấp phô mai, bò nấu nấm truffle và tempura trước mặt, mấy chiếc bánh quế trong dạ dày Chúc Ôn Thư bắt đầu kêu gào: Nếu cô dám ăn chúng nó vào, tối nay ông đây nhất định sẽ khiến cô "mất ngủ".

Lúc lâu sau, Chúc Ôn Thư vẫn chưa động đũa mà nhìn sang Lệnh Sâm, cổ họng nghẹn ứ không nói được.

"Cô không thích sao?"

"Không phải..." Chúc Ôn Thư đang nghĩ cách giải thích, cô lại thấy Lệnh Sâm cúi đầu lôi điện thoại ra.

Chưa được bao lâu, phục vụ đẩy cửa bước vào, mang lên bảy tám món khác nữa.

Chúc Ôn Thư kinh ngạc nhìn những món gọi lúc đầu còn nguyên trước mặt bị dọn đi, đợi phục vụ rời khỏi, cô liền hỏi Lệnh Sâm: "Anh gọi nhiều thế làm gì? Ăn không hết lãng phí lắm, ở đây cũng không rẻ đâu!"

"Không sao."

Lệnh Sâm đẩy một phần chawanmushi hải sản tới trước mặt Chúc Ôn Thư: "Nếm thử cái này đi."

"..."

Bánh quế, tao thực sự xin lỗi mày.

Chúc Ôn Thư cầm thìa lên ăn thử một miếng, bào ngư mới đánh bắt được trộn với trứng chim mềm, suýt chút nữa đã khiến Chúc Ôn Thư nôn ra.

Sau khi ăn thử, Chúc Ôn Thư không thể ăn được nữa, cô đặt thìa xuống.

Lệnh Sâm ngẩng đầu nhìn cô.

Thấy anh lại cầm điện thoại gọi món, Chúc Ôn Thư vội vàng nói: "Đừng lãng phí, tôi chỉ ăn không nổi thôi!"

Đầu ngón tay Lệnh Sâm dừng trên màn hình, lúc lâu sau mới "à" một tiếng.

"Hai người ăn tối rồi?"

Chúc Ôn Thư: "... Không, tôi đang giảm cân."

Lệnh Sâm nhanh chóng đánh giá Chúc Ôn Thư một lượt từ trên xuống dưới, mặc dù anh không nói chuyện nhưng ý trên mặt rất rõ ràng.

Cô thế này mà cần giảm cân ư?

"Tôi béo lắm, thịt che hết cả rồi."

Chúc Ôn Thư kéo chặt áo khoác: "Cởϊ qυầи áo ra mới thấy."

"..."

Vừa nói xong, ấn đường Chúc Ôn Thư giật giật.

Cô vừa nói nhảm gì thế này!

Sao nghe giống như đang ám chỉ vậy hả!

Qua hai giây cực kỳ yên lặng, cuối cùng Chúc Ôn Thư cũng cố lấy can đảm để nhìn trộm Lệnh Sâm.

Nhưng hình như căn bản Lệnh Sâm không nghĩ nhiều như thế, anh chỉ im lặng cúi đầu ăn.

Thôi được rồi.

Đầu óc cô đen tối nên nhìn đâu cũng tối, còn người ta đâu có nghĩ nhiều.

Cùng lúc đó.

"Lệnh Sâm..." Chúc Ôn Thư nhìn thoáng qua cạnh bàn, lên tiếng gọi anh: "Lệnh Sâm?"

Anh ngước mắt lên.

"Gì đấy?"

Chúc Ôn Thư: "Có người gọi điện thoại cho anh."

Lệnh Sâm quay lại nhìn: "À."

Đợi Lệnh Sâm cầm điện thoại ra ngoài, Chúc Ôn Thư chống tay lên đệm tatami, cô thở phào nhẹ nhõm giống như đã trút bỏ được gánh nặng.

Để làm tấm gương tiêu biểu, về sau cô nhất định sẽ uốn lưỡi ba lần trước khi nói!

Đang suy nghĩ, điện thoại của Chúc Ôn Thư cũng vang lên.

"Alo, cậu gọi gì thế?"

Người gọi đến là Chung Á, cô nàng không chào hỏi mà đi thẳng vào vấn đề.

"Quan hệ giữa cậu và Lệnh Sâm là thế nào?"

Chúc Ôn Thư nhìn ngoài cửa theo bản năng: "Hả?"

"Mình vừa mới nhận ra!"

Chung Á nói: "Tối qua dáng vẻ của hai người rất kỳ lạ!"

"Ờm..." Chúc Ôn Thư nhỏ giọng nói: "Quan hệ bình thường thôi."

"Bình thường cái đầu cậu ấy!"

Âm lượng của Chung Á đột nhiên tăng cao: "Mình chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi nhé. Đùa gì chứ! Chúc Ôn Thư, rõ ràng như vậy mà cậu còn lừa mình à?"

Chúc Ôn Thư: "Chỉ là quan hệ nam nữ bình thường... Thôi?"

Chung Á: "... Đợi mình một lát."

Chúc Ôn Thư: "Cậu làm gì?"

Chung Á: "Mình đi tìm sạc điện thoại, đêm nay cậu phải nói rõ đầu đuôi cho mình nghe."

"Đừng, bây giờ không tiện lắm." Chúc Ôn Thư nói: "Mình đang ăn cơm ở ngoài."

"Ồ, với ai?"

Không nghe thấy câu trả lời của Chúc Ôn Thư, Chung Á cuối cùng cũng nảy ra một suy nghĩ.

"Hai người thực sự... Không phải hôm qua mới ăn cơm với nhau à? Có cần làm như vậy không!"

"..."

Chúc Ôn Thư nói: "Thật ra mình và anh ấy... Mình cũng không biết sao lại thế này, cứ khó hiểu kiểu gì ấy."

Vừa nói xong câu này, Chúc Ôn Thư nghe thấy âm thanh kéo cửa, cô vội vàng tắt máy, sau đó gửi tin nhắn cho Chung Á.

【Chúc Ôn Thư: Anh ấy quay lại rồi, thôi không nói nữa.】

【Chung Á: Mấy giờ cậu về?】

- - Không chắc được, có lẽ nhanh thôi, về đến nhà mình sẽ gọi cho cậu.

Còn chưa kịp gửi mấy câu này đi thì Chung Á lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

【Chung Á: Chị em đây rất lo lắng cho cậu.】

Lệnh Sâm ngồi xuống đối diện trong khi cô đang cặm cụi gõ chữ.

Chúc Ôn Thư cho rằng anh không nghe thấy cuộc điện thoại vừa nãy của mình. Thời điểm cô đang định mở miệng nói chuyện, Lệnh Sâm lại bất thình lình lên tiếng trước: "Thật ra cũng không khó hiểu như cô nói."

Ngón tay Chúc Ôn Thư cứng đờ, cô ngước mắt nhìn anh.

"Tôi cảm thấy..."

Ánh mắt hai người chạm nhau dưới ngọn đèn màu ấm áp. Lệnh Sâm nhìn cô, trong đôi mắt anh phản chiếu gương mặt cô: "Nó rất rõ ràng."

Không biết có phải là do áo khoác kéo chặt quá không, mà lúc này Chúc Ôn Thư cảm giác cả người bắt đầu nóng ran.

Qua lúc lâu, cô lí nhí: "Không phải nói anh."

"À."

Lệnh Sâm nghiêng đầu, tay chống má, anh không nhìn Chúc Ôn Thư nữa, ánh mắt nhìn vào sườn bên cạnh: "Nhưng mặt cô đỏ rồi."

-

Cuối thu nhiệt độ dần giảm xuống, sau một đợt không khí lạnh tràn về, bất giác cũng đã bước vào đầu đông.

Chiều Thứ Tư, Chúc Ôn Thư dẫn một nhóm học sinh đông đúc ra khỏi lớp sau giờ tan học. Thấy anh trai Lư Tử Hy đến đón cô bé, ánh mắt anh ta lại nhìn thẳng vào cô, bỗng nhiên suy nghĩ của Chúc Ôn Thư trôi dạt về tối hôm đó.

Rõ ràng ở đâu cơ chứ!

Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ, ánh mắt này của anh trai Lư Tử Hy mới gọi là rõ ràng, có lẽ Lệnh Sâm đang hiểu lầm gì đó về bản thân anh rồi.

Haiz, người ta là ngôi sao lớn mà, có thể thông cảm được.

Có lẽ bình thường đã quen với việc chỉ cần ngoắc đầu ngón tay là có người tình nguyện sà vào lòng.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Chúc Ôn Thư bất chợt bị đôi vợ chồng già thu hút.

Mỗi lớp đều có chỗ để đón con em cố định, mấy tháng nay Chúc Ôn Thư cơ bản đã nhớ hết mặt mũi của mấy phụ huynh.

Bởi vậy khi thấy đôi vợ chồng già đứng cách đó không xa, cô không thể không chú ý nhiều hơn.

Bọn họ cũng lo lắng nhìn xung quanh giống như bao ông bà khác, nhưng trong mắt lại hơi mờ mịt. Hai người họ nhìn vào lũ trẻ trong đám đông, đứa nào cũng nhìn kỹ vài phút.

Mãi đến khi bảo mẫu của Lệnh Tư Uyên đi tới, cô đang định đưa cậu bé đến, hai vợ chồng già kia đột nhiên chạy tới. Hai người họ đẩy Chúc Ôn Thư ra, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Lệnh Tư Uyên từ trong tay bảo mẫu, vừa dùng sức nắm chặt vừa khom lưng nói: "Ôi chao, đứa chắt bé nhỏ của tôi, ông bà đang đợi con tan học đấy, con có lạnh không? Có đói bụng không? Cụ ngoại đưa con về nhà ăn cơm?"

Cụ ngoại?

Chúc Ôn Thư nhìn bảo mẫu, vẻ mặt bảo mẫu cũng mù mịt không hiểu gì, nhưng vẫn không dám thô lỗ mà chỉ hỏi: "Hai vị là..."

Đôi vợ chồng già ngẩng đầu liếc nhìn bảo mẫu, vô cùng tự tin nói: "Chúng tôi là cụ ngoại của thằng bé, cô..."

"Con không quen hai người!"

Sau khi bị nắm chặt cổ tay, cuối cùng Lệnh Tư Uyên cũng sực tỉnh, cậu bé giãy giụa thoát khỏi tay hai người họ, rồi trốn sau người bảo mẫu: "Hai người là ai vậy ạ?"

"Bé Uyên Uyên, con không nhớ ông bà sao?"

Cụ bà lớn tuổi đột nhiên nở nụ cười, khom lưng xuống nói: "Lúc nhỏ cụ từng bế con đấy, con còn tiểu bậy lên giường cụ, cụ làm cả thịt viên cho con ăn, con nhớ chưa?"

Cậu nhóc tám tuổi sợ đến mức mặt đỏ ửng lên, cậu bé ôm chặt tay bảo mẫu, liên tiếp lắc đầu.

"Con không biết hai người! Con không biết hai người!"

Thấy thế, Chúc Ôn Thư đi lên chặn trước mặt cậu bé, sau đó hỏi hai vợ chồng già: "Cháo chào ông bà, cháu là giáo viên chủ nhiệm lớp của Lệnh Tư Uyên, xin hỏi hai người là gì của bé?"

Hai người họ nghe Chúc Ôn Thư giới thiệu là giáo viên, thái độ cũng tốt hơn chút ít, cười nói: "Đây là chắt trai của chúng tôi, chúng tôi tới đón cháu nó tan học."

Mặt Chúc Ôn Thư đầy vẻ nghi ngờ, cô không nghĩ ra lý do trả lời, vì thế liền nói: "Trường chúng cháu bắt buộc sau khi tan học phải đưa học sinh tới tận tay phụ huynh đã được chỉ định. Thế này vậy, cháu sẽ gọi cho ba bé..."

Thấy Chúc Ôn Thư thực sự lấy điện thoại ra, hai vợ chồng kia vội vàng ngăn cô lại.

"Gọi cái gì, chúng tôi không được tới đón chắt trai mình sao? Ba thằng bé tên Lệnh Hưng Ngôn, chú nó là Lệnh Sâm, chúng tôi là ông bà ngoại của Lệnh Sâm, cô không tin thì nhìn đi!"

Hai người họ lấy ra một tấm ảnh nhăn nhúm từ trong túi, bởi vì bị gấp nhiều lần nên ở giữa có nếp gấp rất rõ ràng, khiến cho người trong tấm ảnh vỗn đã không rõ lại càng mơ hồ hơn.

Chúc Ôn Thư chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra hai người trước mặt này chính là hai người lớn tuổi trong tấm ảnh. Về phần cậu bé được người phụ nữ ôm trong ngực, chắc chỉ mới ba bốn tuổi thôi, sao biết được có phải Lệnh Sâm hay không?

Thấy dáng vẻ hình như không tin lắm của Chúc Ôn Thư, hai người kia tiếp tục nói: "Chúng tôi thực sự là ông bà ngoại của Lệnh Sâm, chao ôi, tôi lừa cô làm gì? Cô gái, chúng tôi coi cháu trai ruột của nó như chắt ngoại của mình mà đối xử, chúng tôi còn cố ý đến thăm thằng bé, đón thằng bé tan học rồi cho nó đi ăn gì đó ngon ngon."

Chúc Ôn Thư trả lại ảnh chụp cho hai người họ, sau đó cô hỏi: "Vậy cháu muốn hỏi, hai người có biết địa chỉ nhà không ạ?"

Đôi vợ chồng già đột nhiên sững người, nhìn nhau rồi nói: "Biết chứ, trước kia nó sống ở bên kia đường Bách Hoa ở Hối Dương. Mẹ nó tên Châu Doanh, là con gái ruột của chúng tôi. Ba nó tên Lệnh Dụ Cát, không tin cô cứ đi điều tra."

Mặc dù nói như vậy, nhưng hành vi của hai người họ vẫn rất kỳ lạ.

Chúc Ôn Thư nhíu mi, cô chỉ vào Lệnh Tư Uyên: "Ý của cháu là địa chỉ nhà của thằng bé."

Hai người kia hoàn toàn á khẩu, hết nhìn Lệnh Tư Uyên rồi lại ngó sang bảo mẫu của cậu bé, ấp a ấp úng cả một buổi cũng không nói được chữ nào.

Đúng lúc này bảo mẫu cũng gọi điện thoại xong, sau đó đến nhỏ giọng nói với Chúc Ôn Thư: "Tôi không gọi được, bây giờ chắc đang ở trên máy bay..."

Nhiệt độ hôm nay rất thấp, gió lạnh như những con dao nhỏ cứa lên trên mặt.

Chúc Ôn Thư gọi điện thoại cho Lệnh Sâm nhưng anh không nghe máy. Cô liếc nhìn Lệnh Tư Uyên đang run rẩy, không biết là do lạnh hay sợ hãi nữa.

"Vậy dì cứ đưa thằng bé về trước đi." Chúc Ôn Thư nói với bảo mẫu: "Nhờ dì chăm sóc thằng bé, tôi sẽ tiếp tục gọi cho Lệnh Hưng Ngôn."

"Được! Được!"

"Hai vị, nếu..."

Chúc Ôn Thư còn chưa dứt lời, hai vợ chồng kia thấy bảo mẫu muốn đưa Lệnh Tư Uyên đi thì liền nhanh chân chạy lên lôi kéo.

"Hai ông bà làm gì thế!"

Thanh âm của Chúc Ôn Thư thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, dần dần có người đi tới, bảo vệ bên cạnh cũng lao đến.

"Hai người còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!"

Nghe thấy hai chữ "cảnh sát", hành vi của hai người kia đương nhiên không còn tiếp tục nữa.

Bọn họ vừa thì thầm vừa đi sang đường đối diện, Chúc Ôn Thư nhìn sang thấy bảo mẫu đã đưa Lệnh Tư Uyên lên xe, lúc này cô mới hơi yên tâm.

Không lâu sau, hai vợ chồng già kia cũng lên xe taxi đi về cùng hướng.

Chỉ có một con đường dẫn vào trường, cũng không nhất định là theo dõi. Chúc Ôn Thư đã chụp được biển số xe trước khi chiếc xe kia biến mất, sau đó cô gọi điện thoại cho bảo mẫu, nói dì ấy phải đề phòng.

-

Lệnh Sâm bị tiếng chuông cửa ầm ĩ dồn dập đánh thức.

Nói là dồn dập, thật ra cũng chỉ do tác dụng tâm lý của anh mà thôi.

Cả đêm anh không ngủ, buổi chiều mới về nhà ngủ bù. Mà khu chung cư gần đây đang sửa chữa bể bơi ngoài trời, ồn ào nhức cả đầu. Lệnh Sâm mới ngủ chưa được mấy tiếng, bây giờ nghe thấy âm thanh gì cũng thấy phiền.

Mãi không thấy bảo mẫu đi mở cửa, Lệnh Sâm thầm nghĩ chắc hẳn giờ này bảo mẫu đã đưa Lệnh Tư Uyên ra ngoài chơi rồi, vì thế anh xốc chăn, mang theo vẻ mặt bực bội đi đến cửa.

Người còn chưa tỉnh ngủ, não vẫn còn mơ màng, trong cơn tức giận, Lệnh sâm cho rằng là Lệnh Hưng Ngôn xách túi lớn túi nhỏ không còn tay để mở khoá.

"Anh không thể đặt đồ xuống rồi..."

Khoảnh khắc mở cửa ra, mơ màng và cáu kỉnh trong mắt Lệnh Sâm hoàn toàn biến mất, biến thành một vũng nước tĩnh lặng.

"A Sâm? Thật sự là cháu sao A Sâm!"

Sự kinh ngạc của hai vợ chồng không phải giả vờ, vốn dĩ họ muốn tìm Lệnh Hưng Ngôn trước, sau đó tìm Lệnh Sâm thông qua anh ta sau, ai ngờ rằng bây giờ có thể trực tiếp rút gọn một bước.

"Hai người đi vào bằng cách nào."

Giọng điệu của Lệnh Sâm lạnh lùng giống hệt vẻ mặt, nhưng hai người kia không quan tâm. Họ vội vàng muốn chen vào căn nhà to lớn này, nhưng lại nhận ra tay Lệnh Sâm đang chống ở khung cửa, không còn chỗ đi vào.

"Chúng ta..." Hai người liếc nhìn nhau: "Chúng ta nói với bảo vệ là ông bà ngoại của con, bảo vệ liền cho vào."

Lệnh Sâm căn bản không tin lý do thoái thác này.

Với giá bất động sản của khu chung cư, bảo vệ sẽ không vô trách nhiệm như thế.

Nhưng hiện tại anh không có tâm tư nghĩ linh tinh.

Lệnh Sâm cụp mắt suy nghĩ, lạnh lùng nhìn hai người vừa già nua vừa gầy gò trước mặt, vết nhơ treo ở trong lòng nhiều năm đã hoàn toàn lắng xuống.

Thật ra từ vài năm trước, Lệnh Sâm đã biết ông bà ngoại vẫn luôn tìm cách liên lạc với mình, nhưng hai người họ đã lớn tuổi như vậy, không có cao nhân thần thông quảng đại chỉ dẫn, về cơ bản sẽ không có hy vọng đặt chân vào cuộc sống của anh.

Nhưng anh biết họ sẽ không từ bỏ, chỉ cần anh còn đứng ở trước mặt công chúng, sớm muộn gì họ cũng sẽ nắm được cơ hội.

Chỉ là ngày này còn tới sớm hơn tưởng tượng của anh.

Lệnh Sâm xoay người: "Vào đi."

Hai vợ chồng già hơi sửng sốt, họ không ngờ rằng Lệnh Sâm cứ để họ vào như vậy.

Vốn dĩ hai người nghĩ nếu Lệnh Sâm không nhận, họ sẽ khóc lóc om sòm trước cửa, ngôi sao lớn như Lệnh sâm không thể không cần mặt mũi.

Tới trước mặt Lệnh Sâm, sức lực hùng hổ giống như ở cổng trường học vừa nãy của bọn họ đột nhiên biến mất. Vừa dìu nhau đi vào, hai người vừa đánh giá đèn pha lê trong căn nhà, đá cẩm thạch trên bàn ăn, còn có ghế sô pha bằng da thật.

"Nhà cháu to thật đấy." Bà ngoại nói: "Lớn hơn rất nhiều so với nơi con sống lúc nhỏ."

Lệnh Sâm yên lặng ngồi trên sô pha.

Ông ngoại lấy ra một chiếc túi nhựa từ trong túi xách cũ kĩ ở bên hông, sau đó run rẩy mở ra.

"Đây là trứng cút kho mà hồi nhỏ con thích ăn nhất, ông và bà ngoại con..."

"Nói đi." Lệnh Sâm ngắt lời ông ta: "Có chuyện gì."

Ông ngoại đột nhiên im lặng, cái miệng nhăn nhúm mím chặt, sửng sốt lúc lâu mới quay đầu kéo tay áo người vợ già bên cạnh.

Bà ngoại còn đang đánh giá phong cách bày trí của căn phòng, thấy đầu bên kia có khoảng chừng sáu phòng, liền hỏi: "Nhà con có nhiều người thế sao? Lệnh Hưng Ngôn, thằng bé kia ở chung với với con à? Bình thường rất náo nhiệt nhỉ? Không giống như nhà ông bà, cô quạnh hiu hắt, ba con cũng ở đây sao?"

"Ba tôi chết rồi."

Phòng khách đột nhiên yên tĩnh trong giây lát.

Ông bà ngoại cứng mặt nhìn nhau, sau đó lắp lắp nói: "À... Mất rồi... Đáng tiếc, còn chưa theo con cái hưởng phúc mấy năm."

Ông ngoại nói tiếp: "Sao lại ra đi? Sức khỏe không tốt hay sao? Tuổi nó rất trẻ mà, năm nay cũng mới bốn mươi... Bốn mươi tám... Bốn mươi chín nhỉ?"

Lệnh Sâm nhìn bọn họ, anh không nói gì.

Ánh mắt chăm chú này khiến cả người hai người trước mặt hoảng sợ, họ cảm thấy người đàn ông đối diện hoàn toàn không giống với thằng nít ranh trong ký ức của họ.

"Tôi rất bận." Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ ngày càng sẫm, Lệnh Sâm ngẩng đầu dưới tia sáng cuối cùng còn sót lại: "Có chuyện cứ nói thẳng đi."

Ông ngoại định mở miệng mấy lần, nhưng vẫn không nói được gì, cuối cùng vươn tay chọc chân vợ mình.

"Là thế này... Cháu còn nhớ anh họ cháu không, lúc nhỏ hai con từng mặc chung cái quần mà lớn lên đấy, ngày nào cũng ngủ chen chúc trên một cái giường..." Bà ngoại xoa tay, giọng nói già nua bị sắc trời lúc này nhuộm lên vài phần thê lương, nghe còn có chút đáng thương: "Sang năm nó định kết hôn, có hộ khẩu ở Giang Thành rồi, nhưng nhà thì..."

Bà ta nhìn sắc mặt Lệnh Sâm, thấy anh không có gì khác thường nên liền nói tiếp.

"Cháu cũng biết đấy, nhà ở Giang Thành đắt lắm, mấy người bình thường như ông bà già này không ăn không uống mấy chục năm cũng không mua được, mà bây giờ cháu dư giả nên muốn tìm cháu vay chút tiền."

Nói xong hai người đồng thời nhìn Lệnh Sâm.

Anh cúi đầu, đột nhiên nở nụ cười.

Không bất ngờ tẹo nào.

Thậm chí còn thẳng thừng hơn so với tưởng tượng của anh.

Thật ra có lúc anh rất khâm phục ông bà ngoại của mình, lớn lên trong gia đình thuần nông nhưng khi đứng trước tiền bạc và tình thân họ lại không ngần ngại mà đưa ra lựa chọn.

Trước năm bốn tuổi, ông bà ngoại vẫn còn đối xử khá tốt với Lệnh Sâm.

Mặc dù lúc đầu bọn họ vô cùng phản đối con gái Châu Doanh nhà mình lấy một người hai bàn tay trắng như ba của Lệnh Sâm. Họ mong con gái có thể dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để gả cho con rể vừa giàu vừa sang mà họ tìm kiếm. Đáng tiếc, họ không ngăn được con gái đe doạ tìm đến cái chết.

Khi vừa mới kết hôn, bọn họ không thích ba của Lệnh Sâm là Lệnh Dụ Cát, chưa bao giờ bày ra sắc mặt tốt với ba của anh, còn mắng nhiếc chửi bới trước mặt mọi người.

Nhưng tính tình Lệnh Dụ Cát rất tốt, chưa bao giờ tính toán so bì.

Sau khi Lệnh Sâm được sinh ra, hai vợ chồng già thấy đứa trẻ bụ bẫm xinh đẹp, cuối cùng mới vui vẻ dễ gần hơn chút.

Nhưng qua vài năm, con gái nhà họ hàng thân thích gả cho một người giàu có, nhà người đó lúc nào cũng khoe khoang trước mặt vợ chồng già, vì thế tâm lý của hai ông bà lại mất cân bằng, nói ba mẹ Lệnh Sâm không mang được "thuốc tốt rượu ngon" về thì đừng tới nhà mẹ đẻ nữa, quá mất mặt.

Nhưng những điều này không quan trọng lắm, cuộc sống là chuyện của ba mẹ Lệnh Sâm.

Tình cảm của ba mẹ Lệnh Sâm rất tốt, cho tới lúc con trai đã 10 tuổi, hai người vẫn còn ngọt ngào như cặp vợ chồng mới cưới.

Một người là y tá ở trạm y tế, một người là kế toán ở xưởng dệt, cuộc sống không quá giàu có nhưng lại giản đơn và hạnh phúc.

Bác sĩ trong trạm y tế thường xuyên nói mình ngưỡng mộ Châu Doanh, ngày nào cũng được chồng đến đón.

Nhưng vợ chồng trẻ đâu thể không cãi nhau.

Một buổi sáng trời trong nắng ấm, hai người cãi nhau vì chuyện nhỏ, cuối cùng cứ thế làm lơ rồi đi làm.

Tới chạng vạng, Lệnh Dụ Cát về nhà vẫn còn hờn dỗi, cũng không đi đón Châu Doanh.

Nhưng cũng chính là ngày đó.

Trên đường đi làm về, Châu Doanh gặp tai nạn.

Tai nạn ngoài ý muốn ập đến bất ngờ vào một ngày bình yên, ngoại trừ những người thân nhất, người khác cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối.

Mà có lẽ ông bà ngoại Lệnh Sâm, hoặc là thực sự đau lòng vì con gái, hoặc là cảm thấy mộng đẹp đã bị phá nát, họ khóc lóc la lối chỉ vào Lệnh Dụ Cát mắng mỏ cho tới tận ngày đưa tang Châu Doanh.

Vốn dĩ Lệnh Dụ Cát đã trầm tĩnh ít nói nay lại càng ít nói hơn, ông rất ít khi nhắc tới người vợ đã mất trước mặt người thân.

Chỉ có Lệnh Sâm biết, những ngày sau đó của ba anh rất khó khăn, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được.

Sau đó tiền bồi thường từ tài xế gây tai nạn và tiền trợ cấp của trạm y tế được gửi đến, ông bà ngoại lấy hết toàn bộ, không để lại cho hai ba con một đồng nào.

Lệnh Dụ Cát chưa từng đến cửa đòi lại.

Ông cảm thấy tội lỗi, đây là sự đền bù duy nhất mà ông có thể làm.

Một năm cứ thế trôi qua như vậy, tinh thần của Lệnh Dụ Cát thường xuyên không ổn định. Nếu không phải nấu cơm nêm muối thì chính là nhớ sai ngày, Thứ Bảy còn thúc giục Lệnh Sâm thức dậy đến trường.

Vốn dĩ ai cũng nghĩ rằng thời gian chính là liều thuốc, nó sẽ chữa lành vết thương của hai cha con.

Ai ngờ thời gian cũng có thời gian lang băm, nó chẳng những không làm được, mà ngược lại, còn làm cho miệng vết thương chậm rãi thối rữa, âm thầm ăn mòn lục phủ ngũ tạng.

Cũng là một buổi chiều nắng nóng chói chang, sổ sách của xưởng dệt xảy ra vấn đề, khoảng 20.000 tệ tiền thu chi không khớp sổ.

Điều tra cẩn thận bao lần vẫn không thấy chỗ sơ suất, vấn đề chỉ có thể xuất phát từ kế toán.

Lệnh Dụ Cát không thể chối, cũng không thể giải thích.

Cả đám người chỉ vào ông, chửi ông nuốt tiền, chửi ông không biết xấu hổ, chửi ông là đồ bẩn thỉu... Làm ông nhớ tới ngày Châu Doanh ra đi.

Lệnh Dụ Cát đột nhiên ôm đầu, ông ngồi xổm trong góc, nước mắt nước mũi chảy đầy trên mặt, luôn miệng nói: "Là lỗi của tôi... Là lỗi của tôi... Là lỗi của tôi..."

Nếu kế toán đã thừa nhận, chuyện cũng có kết quả rồi.

Bọn họ lấy số tiền tiết kiệm ít ỏi trong nhà anh để bù vào khoản thiếu hụt, sau đó đá người gây chuyện là Lệnh Dụ Cát ra khỏi xưởng dệt.

Chỉ có Lệnh Sâm biết, kể từ khi đó, ba anh lúc nào cũng luôn miệng lẩm bẩm.

"Là lỗi của tôi... Là lỗi của tôi.... Tất cả là lỗi của tôi..."

Ông nhìn ngoài cửa sổ, nhìn vào góc tường, nhìn thùng rác, nhìn di ảnh trong phòng khách.

"Là lỗi của tôi..."

Không tới mấy ngày, hàng xóm láng giềng đều nói, người đàn ông nhà họ Lệnh bị điên rồi.

Miệng lảm nhảm cả ngày, chập tối lại lôi thôi nhếch nhác chạy đến ngồi chờ ở trạm y tế, phiền đến mức người ta phải báo cảnh sát mấy lần.

Lúc đó ông ba ngoại đang làm gì?

Lệnh Sâm chỉ mới đi tìm họ một lần, đó là khi anh khó khăn nhất.

Nhưng ngay cả cửa anh cũng chưa gõ.

Lúc rời đi, không biết là bà ngoại hay ông ngoại, hoặc có lẽ là người anh họ mặc chung một quần lớn lên trong miệng họ đã ném một cùi ngô lớn ra ngoài cửa sổ.

Rồi sau đó, ba mẹ Lệnh Hưng Ngôn đã rút tiền tiết kiệm để dành cho Lệnh Hưng Ngôn đi học đại học ra, đưa ba Lệnh Sâm vào viện khám.

Mặc dù số tiền ấy không giúp ích được bao.

Mặc dù Lệnh Sâm rất biết ơn gia đình bác, nhưng điều anh khắc ghi tới tận xương tủy lại chính là hình ảnh bắp ngô bị ném ra ngoài đó.

Nó như đập vào đầu anh, đồng thời cũng phá vỡ sự kỳ vọng cuối cùng của anh dành cho ngôi nhà này.

-

Chúc Ôn Thư đứng ở dưới lầu mười phút.

Cô nhìn ngọn đèn trên tầng, môi trường khu chung cư khá tốt, không biết có phải do cô lo lắng quá hay không.

Khi đang định xoay người đi, cô lại thấy cặp vợ chồng già vừa nãy ở cổng trường bước ra khỏi cửa.

Họ thực sự là họ hàng sao?

Hai người kia không chú ý tới Chúc Ôn Thư đứng ở ven đường, chỉ hùng hùng hổ hổ rời khỏi.

Trong gió lạnh, Chúc Ôn Thư loáng thoáng nghe được vài từ như "vong ân phụ nghĩa", "lòng lang dạ sói".

Cô kéo chặt khăn quàng cổ, sau đó bước chân đi vào.

Vào cổng cần thẻ qua cổng.

Đúng lúc này có gia đình khác đi ra, Chúc Ôn Thư nhân cơ hội ấy đi vào, không bấm chuông gọi bảo vệ nữa.

Trong thang máy, cô hơi lo lắng.

Nhỡ đâu thực sự đang diễn ra cảnh tượng nào đó không quá tốt, bây giờ cô xuất hiện có thích hợp không?

Nghĩ tới đây, thang máy cũng đã dừng lại.

Chúc Ôn Thư hít sâu một hơi, tuân theo đức tính tốt đẹp của người Trung Quốc: Đến cũng đã đến. Vì thế cô ấn chuông cửa.

Lần đầu tiên, không ai phản ứng.

Chúc Ôn Thư lại ấn lần hai.

Lúc này cô nghe thấy trong phòng có động tĩnh.

Nhưng rất lâu sau vẫn không có ai mở cửa.

Thế nên cô ấn tiếp lần ba.

Nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô nghĩ, nếu lần này không ai ra mở cửa vậy cô sẽ đi về, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Người trong nhà như là hiểu được suy nghĩ của cô, khi chuông cửa dừng lại ở lần thứ ba, cửa đột nhiên mở ra.

Chúc Ôn Thư nhìn Lệnh Sâm, anh vẫn nguyên vẹn không sao, cô chợt nhìn vào trong nhà theo bản năng.

Thấy bên trong vẫn bình thường, lúc này cô mới chú ý đến Lệnh Sâm.

Có lẽ anh đã nhìn màn hình video ngay lối vào, nên khi gặp Chúc Ôn Thư cũng không quá bất ngờ.

Chỉ là Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy, hiện tại Lệnh Sâm không đúng lắm.

Cả người đều toát ra một loại hơi thở, không biết hơi thở ấy có phải là hơi thở của nỗi buồn không.

Hơn nữa anh cứ nhìn cô như vậy, không hề nói chuyện, ngay cả một câu "Sao cô lại đến đây?" cũng chẳng nói.

"Tôi... Tôi gọi điện thoại nhưng anh không nghe máy."

Chúc Ôn Thư chủ động lên tiếng: "Tôi thấy lo cho..."

Ba chữ "Lệnh Tư Uyên" còn chưa kịp nói ra, Lệnh Sâm bỗng nhiên vươn tay kéo cô vào trong l*иg ngực.

Giống hệt với lần trước, khi hơi thở và nhiệt độ cơ thể thuộc về anh ập đến, cả người Chúc Ôn Thư lập tức đông cứng lại.

Nhưng cũng không giống lắm, lần này Lệnh Sâm không ôm nhanh như lần đó, mặt anh chôn ở cổ cô, hô hấp nóng rực phả lên da thịt cô từng đợt một.

Ôm như vậy một lúc lâu, Chúc Ôn Thư hoàn hồn lại từ trong lớp sương mù, chân tay cô dường như vẫn còn lơ lửng trong không trung.

Cô cảm thấy bản thân hiện tại như một con rối gỗ bị giật dây, không hiểu tại chân tay mình lại cử động hai cái.

Nhưng bởi vì động tác này, cằm Lệnh Sâm cọ nhẹ lên vai cô, anh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng đẩy tôi ra."

Sợi dây trên người cô lập tức kéo căng hết cỡ, khiến Chúc Ôn Thư bất động ngay lúc căng thẳng nhất.

"Tôi..."

Lúc lâu sau cái miệng còn có thể hoạt động của cô mới thốt ra được một câu: "Hình như bên ngoài có người."

Lời nói vừa dứt, cánh tay đang nhẹ nhàng đặt bên người cô chợt siết chặt.

Lệnh Sâm ôm cô vào cửa, anh dễ dàng đóng cửa lại.

"Rầm" một tiếng.

Cánh cửa lớn màu đen bị đóng vào. Cũng đồng nghĩa với việc chủ nhân của căn nhà là Lệnh Hưng Ngôn bị nhốt ở ngoài.

____________________

Lệnh Hưng Ngôn, tôi nói này, có một số việc phải phân thứ tự trước sau đấy. Nếu như anh về sớm hơn một phút, người anh em của anh nhất định sẽ ôm anh, anh tin không?Gan ngỗng nướngỐc nướngCua hấp phô maiBò nấu nấm truffleTempuraChawanmushi hải sản