Mặc dù Tống Hiểu Nam đã xác định cô ấy có thể nghe được tiếng lòng kỳ lạ của anh trai không bình thường của mình, nhưng cô ấy vẫn giữ thái độ nghi ngờ về tiếng lòng kỳ quái này.
Lục Thần là ai?
Chính là người đã cùng bọn họ trưởng thành!
Mặc dù thân phận khác biệt, nhưng ba mẹ vẫn luôn xem anh ta như con ruột.
Không nói đến việc nuông chiều từ bé, ít nhất là được ăn ngon mặc đẹp.
Giá trị cảm xúc cần được cung cấp đúng chỗ.
Nếu thực sự lấy oán trả ơn, Tống Hiểu Nam tuyệt đối sẽ trực tiếp phát sóng ăn…
Thôi quên đi, mấy cái flag như này không cần lập, dù sao chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra!
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, vở kịch trong lòng đã đi đến kết thúc hoàn mỹ.
Tống Hiểu Nam bước đến ngăn ở trước mặt Lục Thần, vẻ mặt đầy địch ý nhìn Tống Nhất Xuyên: "Tôi cảnh cáo anh, đừng làm xằng bậy. Nếu anh dám nhắm vào anh Lục Thần, tôi nhất định sẽ không để yên cho anh đâu!"
Tống Nhất Xuyên thản nhiên liếc nhìn cô ấy: "Anh chỉ muốn xuống lầu ăn sáng thôi, em có cần kích động như thế không?"
Còn chưa kịp dứt lời, cậu đã đút một tay vào túi rồi bước về phía nhà ăn.
Lục Thần từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, đưa mắt nhìn theo bóng lưng rất thảnh thơi kia, trên khuôn mặt hiền lành và trầm tĩnh có chút đăm chiêu.
"Anh Lục Thần, anh đừng để ý đến anh ta," Tống Hiểu Nam chỉ vào đầu: "Chỗ này của anh ta có bệnh đấy! Em cũng không hiểu sao ba mẹ lại đưa anh ta về, quả thực là hạ thấp tiêu chuẩn của nhà họ Tống!"
Lục Thần thu lại ánh mắt, hơi mỉm cười: "Anh cảm thấy Nhất Xuyên cũng không tệ, chỉ có hơi trầm mặc ít nói, không biết cậu ấy đã chọc gì em..."
"Anh ta trầm mặc ít nói?!" Vẻ mặt của Tống Hiểu Nam trở nên khoa trương: "Anh ta nói em là beep…"
"Là gì?" Lục Thần nghiêng đầu, đưa tai lại gần.
Tống Hiểu Nam nóng vội nói: "Là beep…"
Chết tiệt, sao lại không thể nói ra được?!
Còn nữa, tại sao anh Lục Thần lại không thể nghe được?!
Chẳng lẽ thuật đọc tâm chỉ dành cho một số người thôi sao?!
CPU vốn dĩ có dung lượng không lớn sắp cạn kiệt, Tống Hiểu Nam cũng không nghĩ ra lý do tại sao.
Cho đến khi vợ chồng của nhà họ Tống đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy con gái nhà mình đang ôm cánh tay của Lục Thần thì sắc mặt lập tức tối sầm lại.
"Nam Nam, con có thể dè dặt một chút được không? Mau buông tay ra, nam nữ khác biệt đấy!" Tống Đức Nghĩa nghiêm mặt nói.