Điều đáng ngờ nhất chính là việc nhân viên công tác luôn quan sát sự sống chết của người chơi bằng con mắt lạnh lùng lại tỏ ra hơi lo lắng cho người chơi tay mơ như sinh viên.
Ông ta không tin ngài Tư có ý tốt.
Trần Giam còn chưa kịp suy nghĩ thì Tuân Nhị đã hầu hạ bá hộ Tuân uống thuốc xong, đang quay trở lại chỗ này.
"Bức tượng Bồ Tát bị mất, ba bảo tôi đi kiểm tra từng phòng của mấy người."
Tuân Nhị nhìn sếp Vương: “Đúng rồi, ba nói ông thiếu vận động, quá béo, tốt nhất là nên xuống hồ bơi lội giữ dáng một chút đi."
Sếp Vương vội xua tay định từ chối.
Chuông thông báo nhiệm vụ lại nhảy ra trước một bước:
[Nhiệm vụ này là nhiệm vụ bắt buộc phải thực hiện, không thể từ chối.]
Sắc mặt của ông ta đột nhiên tái nhợt.
Rõ ràng việc “xin nghỉ phép” lúc sáng đã chọc giận bá hộ Tuân.
Trần Giam đã vớt cá trong hồ một lần nên có vẻ rất hứng thú với nơi đó. Tình cờ bây giờ đang có "mồi", thuận tiện giúp ông ta dễ dàng nghiên cứu sâu hơn nên liền nói: "Tôi đi với ông.”
Sếp Vương vui mừng khôn xiết, nhìn ông ta như cọng rơm cứu mạng.
Hàn Thiên Sinh cũng phải đến hồ tìm kiếm manh mối. Hàn Lệ cũng có nhiệm vụ nhánh riêng. Cô ta lén dặn sinh viên: “Cậu đi theo cái người tên Chu Kỳ An kia, đề phòng cậu ta thừa cơ nhét bức tượng vào phòng của chúng ta để vu oan.”
Sinh viên gật mạnh đầu.
Thật ra thì khả năng này khá là thấp, vì ngoại trừ phòng của Chu Kỳ An, phòng của tất cả mọi người đều đã bị khóa lại.
Tuân Nhị: "Anh, chúng ta đến phòng anh trước đi."
"Sao cũng được." Thật ra Chu Kỳ An không hề bình tĩnh như bề ngoài cậu thể hiện. Cậu biết rõ trước khi nhìn thấy mình kết hôn, người mẹ ruột điên cuồng kia của cậu sẽ không chịu rời đi dễ dàng như vậy đâu.
Chỉ là không biết đối phương đã mang bức tượng kia đi đâu rồi.
Câu trả lời rất nhanh đã xuất hiện.
Trên tầng hai, cửa phòng của Chu Kỳ An đóng chặt.
Lúc trước khi đang liều mạng chạy trốn, cánh cửa phòng cậu rõ ràng là đang mở toang ra mà.
“Hình như sắc mặt anh không được tốt cho lắm?” Sau giọng nói dịu dàng của Tuân Nhị, ẩn dưới khuôn mặt tuấn tú bị vết sẹo xé rách là một tia ác ý thầm lặng.
Anh ta chậm rì rì bước tới mở cửa, giả vờ ngạc nhiên: “Khóa rồi."
Chu Kỳ An nói: "Tôi không thích người khác xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi.”
Cũng đâu phải chỉ mình cậu khóa cửa, giả vờ kinh ngạc cái gì chứ?
Tuân Nhị thu lại vẻ mặt hoang mang, giọng điệu cũng thay đổi: “Ba cũng không thích, cho nên ông ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ trộm đã động vào bức tượng Bồ Tát đâu."
Không có thời gian để phản ứng, vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Tuân Nhị đã dùng sức vặn tay nắm cửa.
Răng rắc răng rắc, mỗi một âm thanh đều giống như tiếng đếm ngược của đồng hồ quả lắc tử thần.
Sinh viên cũng không khỏi căng thẳng theo, không hiểu sao cậu ta lại cảm thấy trong căn phòng này thật sự có thứ đó, cậu ta do dự một chút rồi nói: “Hay là đến phòng tôi trước đi, để anh ấy tìm chìa khóa đã.”
Tuân Nhị giống như không nghe thấy lời của cậu ta, tay nắm cửa, khóa cửa,... Trong quá trình anh ta dùng sức, các bộ phận linh kiện lần lượt rơi xuống đất một cách quỷ dị.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra.
————
Nhìn thoáng qua một cái là đã có thể thấy phía cuối căn phòng, trên giường có một chỗ chăn phình to ra. "Ngọn đồi nhỏ’ này quá dễ thấy, nó còn khẽ chuyển động một chút, như thể bị tiếng mở cửa làm cho giật mình vậy.
Chu Kỳ An: "..."
Thật là biết cách trốn nha.
Tuân Nhị không để ý bên dưới chăn đang động đậy mà sải bước tiến tới kéo chăn ra.
Chu Kỳ An mặt không đổi sắc nắm lấy cổ tay anh ta.
Tuân Nhị mỉm cười: “Anh làm cái gì vậy?"
Hai người phân cao thấp dùng sức, cuối cùng thứ gặp nạn lại chính là cái chăn, sợi bông bay loạn trong không trung, ‘bộ mặt thật sự của ngọn núi’ cuối cùng cũng đã được tiết lộ.
Không phải tượng thần, mà là một người phụ nữ đang núp dưới chăn.
Sinh viên ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, tò mò sao lại xuất hiện thêm một người mà bọn họ chưa từng nhìn thấy trước đây.
Cảnh tượng này dĩ nhiên đã vượt qua dự kiến của Tuân Nhị.
Chu Kỳ An tiện tay đắp lại chăn lên đầu cho má già nhà mình: “Trong phòng của một người đàn ông trưởng thành có phụ nữ cũng là chuyện bình thường mà nhỉ.”
Người phụ nữ này còn là mẹ của cậu đó, chuyện này cũng rất là bình thường mà phải không.
Đôi mắt cá chết dưới mắt kính của Tuân Nhị giật giật, mọi thứ đều không thể hiểu được.
Chu Kỳ An: "Bởi vì tuổi tác chênh lệch quá lớn nên tôi sợ ba..."
Tuân Nhị và sinh viên theo bản năng suy đoán theo lời cậu nói, là sợ bá hộ Tuân không đồng ý sao?
Vẻ mặt Chu Kỳ An nghiêm túc: "...Tôi sợ ba sẽ hoành đao đoạt ái (*) cho nên đã bảo cô ấy trèo cửa sổ đến tìm tôi.”
(*) Đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác. Cũng có nghĩa khác là đoạt vật yêu thích của người khác.
“...”
Tuân Nhị hơi giật mình, Chu Kỳ An liền đổi chủ đề, lạnh mặt ra lệnh đuổi khách: "Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta có thể tiếp tục kiểm tra những phòng khác không?"
Một lúc lâu sau Tuân Nhị mới mở miệng, anh ta nhíu chặt mày: “Tượng đá trong nhà của chúng ta dạo này bộ chết rồi à?"
Không chỉ làm mất tượng thần, mà còn để cho một người sống khác chạy vào nữa chứ.
Chu Kỳ An tốt bụng nhắc nhở: “Lấy việc chính làm trọng, đi tìm bức tượng trước đi.”
Phòng của Vương Mộc cũng bị khóa, Tuân Nhị phải dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Ý cười trong mắt Chu Kỳ An không chạm tới đáy mắt: “Chỉ có cửa phòng tôi là không phải cửa à?”
Tuân Nhị lắc đầu: “Em không có chìa khóa phòng của anh và ba.”
“Thật sao?” Chu Kỳ An cười cười, cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Sau khi dạo quanh một vòng, không ngoài dự đoán, trong phòng của những người khác cũng không có.
Chu Kỳ An: "Không thì cậu vào nhà vệ sinh tìm thử xem."
"..."
Chu Kỳ An: “Thường thì những nơi không ngờ nhất sẽ là nơi có khả năng nhất. Nhớ nhìn vào bồn cầu bằng cả hai mắt đấy nhé."
Sau khi đuổi được Tuân Nhị đi, Chu Kỳ An trở về phòng.
Mẹ Chu lúc nào cũng nghĩ đến việc giục kết hôn, nhưng trong mắt bà lại không nhìn ra được chút tình yêu nào dành cho con trai mình cả.
Thấy Chu Kỳ An đi vào, bà ngồi ở mép giường nói, nở nụ cười đặc trưng của tàn dư phong kiến chỉ có thể thấy trong phim ảnh: “Trong phòng của một người đàn ông trưởng thành đều có một người phụ nữ. Con trai à, sao trước đây trong phòng con lại không có ai hết vậy?"
"... Từ nhỏ đến lớn, ngay cả những cuốn tạp chí gợi cảm cũng rất hiếm thấy ở trong phòng của con."
Chu Kỳ An đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Bức tượng kia mẹ để ở đâu?"
Mẹ Chu chỉ chỉ dưới gầm giường.
Nếu suy nghĩ theo quán tính, Tuân Nhị nhìn thấy cảnh tượng khϊếp sợ trên giường thì sẽ không nghĩ đến việc tìm kiếm ở những chỗ khác, cũng sẽ không nghĩ bà là tên trộm đã trộm bức tượng đi.
Mẹ Chu rất nhỏ nhắn, mà bức tượng Bồ Tát được bá hộ Tuân cung phụng lại rất cao, một người đàn ông trưởng thành di chuyển nó còn thấy khó khăn. Ai nhìn thấy mẹ Chu đều sẽ không nghĩ bà có thể khiêng nổi bức tượng thần đó đâu.
Bức tượng kỳ lạ nằm trên sàn nhà cứng, giống như là đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ Chu Kỳ An ngủ đêm qua vậy.
Khi Chu Kỳ An đang quan sát bức tượng thì mẹ Chu đột nhiên nói: “Theo như những lời con vừa nói ban nãy thì, con đang ở đây tìm cha à?”
Bà dùng đôi mắt hạnh dịu dàng chăm chú nhìn sang, khóe miệng lại từ từ nhếch lên.
"... Dạ."
Không ngờ đúng không, con cũng tìm cho mẹ một đối tượng đó.
Mẹ Chu không tức giận, bà đưa tay chống cằm, liếʍ môi rồi hỏi: “Là cái người đứng ở cửa kia sao? Dựa theo quy định của pháp luật về tài sản chung của vợ chồng, mẹ có thể chế biến nó thành đầu thỏ cay không?"
Cảm giác ăn rất ngon nha.