Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giong Buồm Xuất Phát

Chương 23

Tiếng mở cửa giòn tan này đánh thẳng vào linh hồn cậu.

Chu Kỳ An mới thả lỏng chưa được hai giây, cơ thể đã căng thẳng trở lại.

Lỡ như bị bá hộ Tuân bắt được thì cho dù có mười cái miệng cậu cũng chẳng thể giải thích nổi. Đối phương đặc biệt lập ra cái bàn thờ này, bây giờ bức tượng Bồ Tát biến mất thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu, lần nữa nhấc đôi chân đang bủn rủn lên rồi lao xuống lầu không chút do dự.

Rào chắn máu và nội tạng chặn ở lối vào cầu thang ban đầu đã biến mất, chỉ cỏn sót lại một mùi hương khó ngửi.

Trong phòng khách, Hàn Thiên Sinh có chút bực bội cau mày.

“Sao có thể trách anh hết được? Ai biết cái tên người mới kia lại to gan như thế đâu, vừa tới đã dám nói bậy về thân phận con trai của mình rồi."

Hàn Lệ vuốt ve móng tay dài màu đỏ, sắc mặt âm trầm: “Thôi bỏ đi, xác cậu ta chắc là đã lạnh rồi. Đợi đến khi cậu ta chết thì các nhân vật ngoài rìa sẽ có thể tiến gần đến phần cốt lõi hơn, đó cũng là lúc nhiệm vụ của anh bắt đầu."

Những người chơi cũ như bọn họ đã nhìn thấu hệ thống trò chơi tàn khốc này từ lâu.

Cũng giống như luật thừa kế của người hiện đại vậy, dưới tình huống không có di chúc rõ ràng thì vợ con là mối quan hệ ruột thịt sẽ được nhận nhiều nhiệm vụ và manh mối nhất.

Nếu người chơi ngoài rìa muốn trở thành người thừa kế, ngoài việc làm hài lòng bá hộ Tuân ra thì bọn họ còn có một cách càng nhanh chóng và tiện lợi hơn, đó chính là gϊếŧ những người khác.

“Mấy người đúng là tàn nhẫn quá đấy."

Giữa tiếng bước chân hỗn loạn, Chu Kỳ An xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hàn Lệ đột nhiên đứng dậy nhưng lại không nói gì.

Chỉ trong một ngày, người mới này đã mang đến cho cô ta quá nhiều điều bất ngờ.

Chu Kỳ An thở ra: "Cảm ơn vì đã đưa cho tôi một manh mối khác. Anh em mấy người có thể hợp lực gϊếŧ chết tôi, nhưng lại chậm chạp không chịu ra tay. Xem ra trong phó bản tốt hơn hết vẫn là không nên gϊếŧ người một cách trực tiếp nhỉ."

Đoạn đối thoại giữa bọn họ đã bị sinh viên còn đang hít thở ngoài cửa nghe thấy, cậu ta chỉ cảm thấy cả người đều rét lạnh.

Mọi người rõ ràng có thể sử dụng những phương pháp nhẹ nhàng khác để cùng nhau giành chiến thắng và trở thành người thừa kế mà, nhưng vì để có được nhiều tài sản thừa kế hơn mà bọn họ đều có xu hướng gϊếŧ hại lẫn nhau. Cậu ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thỏ đáng sợ của ngài Tư, cảm thấy nó còn không ghê tởm bằng khuôn mặt của loài người.

Sinh viên ngơ ngác hỏi: “Có phải tất cả người chơi… đều như thế này không?”

Đều coi mạng người như cỏ rác, giống như thứ bọn họ gϊếŧ chỉ là những con gia súc bình thường thôi vậy.

Ngài Tư nghe thấy câu hỏi này, bình tĩnh nói: “Cho cậu một lời khuyên, đứng từ góc độ con người, vào thời điểm bất đắc dĩ nhất cậu có thể nhờ cậu ta giúp đỡ."

Khóe mắt màu đỏ đang liếc nhìn Chu Kỳ An.

Sinh viên nhìn sang, sửng sốt. Anh ta mới là người tàn nhẫn và đáng sợ nhất thì có?!

Ngài Tư cười lạnh: “Ai cũng muốn giành được quyền thừa kế bằng cách gϊếŧ chóc, ít nhất mục tiêu gϊếŧ người đầu tiên của cậu ta không phải là người chơi."

Chu Kỳ An nhắm vào NPC nhiều hơn, trong khi cặp anh em kia lại muốn tiêu diệt những người chơi khác.

Hai điểm xuất phát khác nhau biển hiện hai loại thái độ hoàn toàn trái ngược nhau.

Sinh viên chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Lệ hại người, từ góc độ của mình, cậu ta liền theo bản năng phản bác: “Nhưng lúc làm nhiệm vụ câu cá anh ta lại cố ý dụ dỗ người chơi khác tố cáo.”

Đây rõ ràng là do bản tính con người không thể chống lại sự cám dỗ.

Ngài Tư lại quay trở về trạng thái hóa đá, nói một cách hàm ý: “Vậy thì cậu nhất định phải giữ vững sơ tâm.”

Dường như chỉ là một câu dặn dò mang ý tốt, nhưng lại khiến sinh viên dù đứng dưới ánh mặt trời cũng phải nắm chặt lòng bàn tay vì lạnh. Cậu ta nhét tay vào túi áo, muốn từ đây hấp thụ được một chút ấm áp.

Sinh viên vốn định nói gì đó, nhưng lại bị tiếng quát đột ngột phá ra dọa cho sợ đến mức im lặng như ve sầu mùa đông.

"Ai?! Là ai đã làm chuyện này!"

Giọng nói đầy giận dữ của bá hộ Tuân từ tầng trên truyền xuống, đồng thời còn có tiếng quải trượng (*) chạm đất, ông ta bước nhanh xuống cầu thang.

(*) Cái gậy chống mà người già thường dùng.

Bá hộ Tuân tức điên người quát tháo ầm ĩ, âm điệu lớn đến mức có thể đánh sập cả nóc nhà.

Mọi người đều cảm thấy ông ta không bị tức chết cũng coi như là một kỳ tích rồi.

"Tất cả đều lại đây cho tôi!"

Bây giờ ngay cả Tuân Nhị cũng tới, bọn họ cùng nhau ngồi ở phòng khách.

“Ai trong số các người…” Bá hộ Tuân liếc nhìn từng người bọn họ: “Đã trộm bức tượng đi?”

Giọng điệu của ông ta âm trầm hơn bao giờ hết, hàm răng bởi vì tức giận mà run hết cả lên.

Hàn Lệ lập tức nhìn Chu Kỳ An.

Nhưng cô ta không nói gì, không có bằng chứng mà đã cắn bậy thì rất dễ trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Khi bá hộ Tuân nhìn đến Chu Kỳ An người đầy mồ hôi thì dừng lại một chút.

"Con trai, sao con đổ nhiều mồ hôi thế?"

Ánh mắt sếp Vương ngồi một bên đầy vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.