Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giong Buồm Xuất Phát

Chương 17

Trong căn phòng yên tĩnh nháy mắt tràn ngập tiếng nhạc kỳ diệu.

Nhẹ nhàng, êm dịu, mơ hồ như dòng nước chảy, xen lẫn vào đó là vài ngôn ngữ nghe không hiểu, như là lời tụng kinh cầu nguyện, khiến đáy lòng người nghe không còn chút tạp niệm nào cả.

Nếu đã đặt máy ghi âm này trong phòng con nít thì người nghe chắc chắn là một đứa trẻ.

“Dù là giáo dục sớm cũng không nên sử dụng cách này chứ." Chu Kỳ An nhướng mày.

Cảm giác giống như Chú Đại Bi dùng để trấn áp tâm ma của con người vậy.

Còn tại sao cậu lại cảm thấy như vậy á? Là bởi vì bây giờ Chu Kỳ An có cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu.

Làm gì có cha mẹ bình thường nào lại cho con mình nghe loại nhạc này chứ?

Két —

Cuộn băng đột nhiên bắt đầu quay với tốc độ nhanh hơn, có thể so với tốc độ của một cái máy xay thịt. Dòng máu đỏ ùng ục không ngừng chảy ra, tốc độ phát nhạc càng nhanh thì tốc độ máu chảy cũng càng nhanh.

Những khe hở trên sàn gỗ dần bị máu tươi nhuộm đỏ, đế giày của Chu Kỳ An cũng bị ngâm ở bên trong. Dưới sàn chợt sinh ra một lực hút cực lớn, giống như muốn cậu cắm rễ luôn ở đây vậy.

Chu Kỳ An không có hành động gì khác thường, hiện tại cậu đang tuân theo luật của lịch làm việc và nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này lệ quỷ sẽ không gϊếŧ người. Nhưng qua giờ nghe nhạc cậu có hết bị mắc kẹt tại chỗ không thể cử động được hay không thì còn chưa chắc.

Máu loãng đã ngập đến nửa chiếc giày, sắp đến mắt cá chân luôn rồi.

Chu Kỳ An: “Nhóc con, có đó không?"

Có đó không?

Có đó không?

Ba từ có đó không ngắn ngủn đó vang vọng ở trong phòng.

(*) Trong raw là hai từ 在吗, nghĩa là bạn có ở đó không? Đó là một cách chào hỏi và thường được sử dụng trong mạng xã hội trực tuyến. Bởi vì người được hỏi trước tiên phải trả lời câu hỏi này nên từ này cũng được liệt kê là một trong mười từ thông dụng phản cảm nhất năm 2017.

Dường như người nào đó không thích loại câu hỏi “Có đó không?" này cho lắm, lượng máu tràn ra càng nhanh hơn.

“Hay là nhóc nói cho anh biết mẹ nhóc là ai với ở đâu trước đi? Sau đó anh sẽ nói cho nhóc biết mẹ anh là ai, đang ở đâu."

Ra ngoài đường thì thân phận là thứ rất quan trọng.

Rõ ràng mẹ Chu hung dữ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hai mẹ con nhà này.

Tốc độ của cuộn băng cuối cùng cũng chậm lại, tiểu quỷ không xuất hiện, trong máy ghi âm truyền đến giọng nói kỳ lạ vô cùng khó nghe của một người phụ nữ, như thể dây thanh quản của cô ấy đã bị đứt vậy.

“Là — ai — bà ta… là ai…”

Chỉ nghe giọng nói khàn khàn này thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu rồi.

Chu Kỳ An: “Ưu tiên phụ nữ, cô nói trước đi."

Để xác nhận lại phỏng đoán đáng sợ tối qua, cậu thử thăm dò nhắc đến tên của bá hộ Tuân.

Cuộn băng khó khăn lắm mới dịu xuống một chút lại quay nhanh hơn, máu loãng không chỉ chảy trên mặt đất mà còn tràn ra khỏi tường và các khu vực xung quanh. Sự hận thù và cảm xúc thay đổi nhanh chóng này khiến Chu Kỳ An biết tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Người phụ nữ này có mối quan hệ khá gần gũi với bá hộ Tuân.

Cậu chưa từng nghe nói bá hộ Tuân có con gái, Tuân Nhị cũng không đeo chiếc nhẫn cưới nào cả —

"Cô là vợ của bá hộ Tuân, hai người còn có với nhau một đứa con.”

Oán khí nặng như vậy, cái gọi là vợ con ly tán, e là bá hộ Tuân không tránh khỏi liên quan đến cái chết của vợ và con mình.

Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ truyền đến từ bốn phương tám hướng, mang theo đầy vẻ ác ý, mỉa mai: “Không phải cậu tự nhận bản thân mới là con trai của bá hộ Tuân sao?"

Chu Kỳ An trả lời một cách trôi chảy: "Tôi là con riêng của ông ta nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, nhưng cô yên tâm đi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống, ông ta bị cắm sừng rồi.”

Một gương mặt tái nhợt đột nhiên thình lình xuất hiện trước mặt cậu!

Chu Kỳ An vô thức muốn lùi lại một bước, nhưng lại bị máu loãng ghìm cho không thể động đậy.

Nữ quỷ treo ngược trên trần nhà, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài nhìn chằm chằm Chu Kỳ An:

"...Cũng giống hệt như tên khốn kia, trong miệng không có một lời nào đáng tin cả..."

Khuôn mặt đó gần như dán sát vào mặt Chu Kỳ An, cậu cảm giác được từng lỗ chân lông trên mặt mình nhanh chóng bị âm khí của đối phương xâm nhập vào. Dĩ nhiên nữ quỷ không có ý định buông tha cho cậu, chỉ cần đợi thời gian trôi qua hơn một phút là sẽ lập tức gϊếŧ cậu ngay.

Chu Kỳ An cố gắng chuyển động tròng mắt nhìn đồng hồ trên tường.

“Chúng ta tâm sự một chút trước khi tôi chết nhé.” Chu Kỳ An nói: “Tôi nghĩ bá hộ Tuân rất quan tâm đến gia đình mình, cho dù có hơi mất trí nhưng vẫn luôn nhớ đến vợ và con của mình đó.”

Những lời này thành công chọc giận nữ quỷ.

“Ông ta chính là một kẻ đạo đức giả!”

Sự hận thù của nữ quỷ khiến mạch điện gần như bốc cháy.

Chu Kỳ An giả vờ hoang mang, khí lạnh thấm vào máu không ngừng lưu chuyển.

Quỷ tha ma bắt, cứ nhất định phải đông lạnh mình thành lão già thấp khớp đấy à?