Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giong Buồm Xuất Phát

Chương 14

Với tư cách là cổ đông lớn của tập đoàn, sếp Vương đúng là một người giỏi ăn nói và có tài hùng biện.

Vừa vào biệt thự là ông ta đã bịa ra một câu chuyện xưa, nói mình đã nhìn thấy một đàn chim lạ tạo thành hình thù kỳ quái trong rừng, thật giả lẫn lộn. Nguyên mẫu của loài chim lạ này chính là bộ dáng của bọn họ lúc ở bên ngoài biệt thự.

Ông ta nói đến vô cùng kỳ diệu, quả nhiên đã khiến mọi người tập trung lực chú ý lại đó.

Chu Kỳ An nhân cơ hội dùng nước làm mềm phân chim màu xám rồi đổ lên cá, sau đó giả bộ như không có gì mà trở lại phòng khách cùng tham gia thảo luận với mọi người.

Nói được một nửa thì Tuân Nhị đột nhiên đứng dậy, lúc này mọi người mới nhận ra bá hộ Tuân đang tới.

Mỗi ngày bá hộ Tuân sẽ xuống nhà ăn sáng vào một thời điểm cố định. Nhìn thấy giỏ cá lớn do Trần Giam vớt được, ông ta mỉm cười vui vẻ: "Không tệ, không tệ..."

Ông ta nói liên tiếp mấy câu không tệ, Trần Giam nhận được lời nhắc độ thiện cảm của bá hộ Tuân đã tăng lên, khóe miệng ông ta hơi cong lên.

Anh em nhà họ Hàn cũng được lợi, bọn họ nhận được đánh giá tốt từ chỗ bá hộ Tuân, độ thiện cảm cũng tăng lên hai điểm.

"Khả năng bắt cá của cậu chỉ ở mức trung bình, nhưng cũng coi như có chút kỹ năng." Cuối cùng bá hộ Tuân đánh giá sinh viên.

Vận khí của sinh viên khá tốt, đầu óc cũng rất linh hoạt. Cậu ta nhớ lại cảnh tượng bên ngoài biệt thự tối hôm qua nên đã tự chế một cái nỏ cao su, thừa dịp khi đàn chim đang săn mồi liền tấn công chúng.

Nỏ cao su không bắn chết con chim mà chỉ khiến nó hoảng sợ, sau đó làm rơi cá ra khỏi miệng.

Cậu ta không nhịn được mà kích động nói nhỏ: “Tôi cũng nhận được lời nhắc độ thiện cảm tăng lên này.”

Chỉ có sếp Vương là không nhận được gì.

Sự hồi hộp và khó chịu bắt đầu bóp nghẹt trái tim ông ta. Người làm ăn như ông ta biết rất rõ một khái niệm, đó là đôi khi chỉ cần chậm nửa nhịp thôi là sẽ thua hết cả ván cờ.

Trong bữa ăn, bá hộ Tuân không giả vờ gắp cá cho Hàn Lệ nữa, với tư cách là chủ gia đình, ông ta động đũa trước như thường lệ, hút (*) một miếng, chất lỏng lập tức trôi vào cổ họng.

(*) Phát âm là xī liū, là một từ tiếng Trung có nghĩa là hút vào miệng hoặc mũi tạo ra âm thanh.

“Ọe.”

Bá hộ Tuân suýt thì nôn ra, sắc mặt tái mét.

Ông ta vung tay ném tờ giấy mà Tuân Nhị tốt bụng đưa cho mình sang một bên, tức giận hỏi: “Mày nấu cái gì thế hả?”

Bình thường khi nghe thấy câu này Tuân Nhị sẽ đặt đũa xuống nếm thử, nhưng nhớ tới trước lúc ăn hình như Chu Kỳ An có cố ý rửa tay thật sạch, động tác của anh ta khựng lại một lát, thu cánh tay về rồi hỏi: "Sao vậy ạ?"

“Vị gớm chết đi được!" Sắc mặt của bá hộ Tuân xấu đến mức có thể so với dĩa cá.

Tuân Nhị lắc đầu: “Các bước làm vẫn như mọi ngày, nhưng hôm nay…”

Anh ta nhìn Chu Kỳ An hỏi: “Anh trai tự chủ động giúp con, có lẽ là do anh ấy không giỏi nấu nướng.”

Trong từng câu chữ chân thành là sự thờ ơ tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình.

Diễn xuất của Chu Kỳ An còn giỏi hơn anh ta, giọng điệu có phần hoang mang: "Chắc không có vấn đề gì đâu, tôi chỉ phụ trách phần rửa sạch nội tạng thôi, lúc đó cậu vẫn đứng cạnh nhìn đấy thôi.”

Ngụ ý là nếu có vấn đề thì không ai trong bọn họ có thể thoát được cả.

Tuân Nhị không tiếp tục cắn chặt lấy cậu nữa.

Bá hộ Tuân đứng dậy đi súc miệng.

Chu Kỳ An tốt bụng giúp Tuân Nhị dọn bàn.

Sếp Vương đảo tròng mắt, sau đó đi theo bá hộ Tuấn vào nhà vệ sinh.

Vài phút sau, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, bá hộ Tuân không những không nguôi giận mà còn tức hơn trước.

“Mày, mày..." Người còn chưa tới mà giọng chửi kèm với tiếng thở gấp đã đến trước.

Ông ta bước nhanh tới, cây gậy suýt chút nữa thì chọc vào mặt Chu Kỳ An: "Nói mau, sao mày lại thêm phân chim vào cơm hả?"

Câu hỏi này đã thu hút sự chú ý của những người chơi khác.

Sếp Vương đứng ở một bên, lúc đầu ông ta còn cảm thấy có chút áy náy, nhưng từ những lựa chọn ngài Tư đưa ra, ông ta đã chọn cách hy sinh đồng đội của mình, trong lòng ông ta dường như vừa mở ra một cánh cổng mới, ác ý tuôn trào như thủy triều.

Ông ta muốn sống sót.

Bản thân ông ta còn trẻ như vậy, tài sản lại có hơn trăm triệu, sao có thể chết một cách khó hiểu trong phó bản được chứ?

“Đúng vậy, chính mắt tôi nhìn thấy.” Sếp Vương thẳng sống lưng: “Hơn nữa trước đó những người khác đều ở phòng khách nói chuyện, chỉ có mỗi cậu mới có cơ hội tiếp cận phòng bếp.”

Những người chơi khác không phản bác.

Sắc mặt của bá hộ Tuân càng thêm u ám, ánh mắt ông ta nhìn Chu Kỳ An như đang nhìn một người chết vậy.

Chu Kỳ An bình tĩnh nói: “Ai nói chỉ có mình tôi?”