Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giong Buồm Xuất Phát

Chương 9

Trong ký ức của Chu Kỳ An, mẹ cậu đã ‘lên cơn’ hai lần.

Lần đầu tiên là sau trận sương mù đó một thời gian, đêm ấy, mẹ cậu đứng ở đầu giường, hỏi cậu có chịu lấy vợ không. Lúc đó Chu Kỳ An đang ngủ ngon, đầu chưa kịp nảy số nên cứ lắc theo phản xạ tự nhiên, giây tiếp theo, rìu sắt chém thẳng vào mặt cậu, may mà Chu Kỳ An phản ứng nhanh mới thoát chết.

Ngày hôm sau, bà ấy làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho cậu.

Chỉ là tivi đang mở hoạt hình Trầm Hương chẻ núi cứu mẹ.

Thế thời thay đổi, đến phiên cậu thì thành mẹ hiền chẻ con bắt đám cưới.

Chu Kỳ An tưởng mẹ mình bị mộng du, hoặc là di chứng sau tai nạn. Trận sương mù năm đó khiến rất nhiều người dân bị nhiễm virus lạ, bệnh viện như địa ngục trần gian.

Nhưng rất nhanh, lần thứ hai bất ngờ ập đến.

Lần đó cậu vừa phá hỏng buổi xem mắt, nửa đêm bị má già cầm dao rượt chém chạy hú hồn cả mấy cây số, may mà thầy dạy tại chức thương tình cho ở tạm mấy hôm.

“Em khờ vậy, người thành quái vật thì sẽ muốn gϊếŧ người, bà ta chỉ muốn gϊếŧ em thôi.”

“Gì mà xem mắt, chẳng qua là bả còn dính lại một tí lương tri, nên phải kiếm cớ mới nỡ gϊếŧ em.”

“Bà ta làm gì còn lý trí.”

Chu Kỳ An cảm thấy so với người mẹ đã sinh thành nuôi dưỡng mình, anh thầy tánh khí ẩm ương trước mặt mới là thành phần nguy hiểm.

“Thế còn thầy?” Cậu hỏi lại: “Thầy cứ bám theo tôi mãi làm gì?”

“Tôi yêu cái mạnh, Kỳ An, em là kẻ mạnh, tôi không cưỡng lại được.”

Chu Kỳ An nghĩ lại xem hồi đó mình trả lời thế nào.

“Nhớ đóng bảo hiểm nhiều vào ha.” Trông bệnh hoạn thế này, mai sau chắc được chi trả nhiều lắm.

Lúc trước Chu Kỳ An tán đồng là có người bị đột biến, nhưng không ủng hộ giả thuyết có quái vật tồn tại.

Cậu cảm thấy đấy là nhân cách phản xã hội, mẹ cậu bị sương mù ảnh hưởng, sau đó đột biến gen, chuỗi gen sát nhân khát máu hay gì đó bị đánh thức.

Nhưng sau khi vào Ải, các bằng chứng cho thấy quái vật không chỉ tồn tại trong cổ tích.

“Đói ——”

Ống quần của cậu bị giật, móng tay đen bầm sắp cào vào mắt cá chân. Thằng bé há to miệng, da hai bên má căng ra, để lộ hàm răng tua tủa.

Nương theo ánh trăng, Chu Kỳ An phát hiện, trên cái đầu loe que vài ba sợi tóc của thằng quỷ nhỏ có hai miếng thịt mỏng đang mấp máy.

Là miệng.

Có cái miệng mọc trên đầu nó.

Cả cổ, cánh tay, mu bàn chân…… nó là một con quái vật miệng mọc khắp người!

Cái miệng nào cũng bị nhồi đầy răng. Khi thằng nhỏ há cái miệng đỏ lòm của mình ra lần nữa, Chu Kỳ An đột ngột nhào người xuống.

Hành động này không khác gì dê vào miệng cọp, nó không hiểu vì sao cậu lại chán sống như thế. Nhưng đôi mắt thèm thuồng đói khát của nó đã bị phần thịt cổ non mềm thu hút, nó định ngoạm một phát thật mạnh, hưởng thụ cái cảm giác nước sốt tươi mới nổ bùng trong khoang miệng.

Gió mạnh cắt ngang hành động của nó.

Dao phay xẹt qua đỉnh đầu, may mà Chu Kỳ An cúi người sớm, không thì đã bị tước gọn từ bắp chân.

“!!!”Thằng quỷ nhỏ cũng sợ xám hồn.

Hiển nhiên, má Chu không chỉ lấy một con dao từ nhà bếp.

Khi con dao thứ hai xé gió bay tới, Chu Kỳ An né hiểm nhờ vào ưu thế tốc độ của mình, thằng bé kia đang há miệng chờ sung nên không được may mắn như thế, trên người nó có thêm một vết rạch, mỗi vết rạch là một cái miệng.

“Mẹ ơi ——” Nó khóc thét.

“Mẹ à ——” Chu Kỳ An cũng gọi theo, hi vọng có thể triệu hồi chút lý trí của má yêu nhà mình về.

Từ trên trần nhà, đôi cánh tay thon thon chợt buông thõng, cơ thể của con ma này có thể xuyên tự do giữa các bức tường, có thể tay không bắt dao.

Làn da bị dao cứa không chảy máu, mà chảy ra một chất dịch nhầy tanh hôi có tính ăn mòn, lưỡi dao sắc bén bị uốn cong, sau đó tan dần như bị mosaic.

“Con trai ngoan của mẹ,” Má Chu từ đằng sau bước tới, thấy vậy nở nụ cười buốt tim, “Mày bỏ trốn vì nó à?”

“Sao mày lại gian díu với một đứa đã có con…”

Mắt bà ta nhìn chăm chăm vào cơ thể đang chảy dịch của người phụ nữ, “Lại còn mắc bệnh ngoài da thế hả?”

Nghe vậy, Chu Kỳ An mới để ý trên ngón tay đầy vết thương của con ma có một chiếc nhẫn.

Nhẫn cưới?

Không phải đây là vợ của Tuân Nhị đó chứ?

Thật ra cậu còn một suy đoán tệ hơn, con ma này là vợ của bá hộ Tuân, chỉ là bà ta chết trẻ nên trông mới thế này.

Ngài Tư chỉ nói bá hộ Tuân xa vợ xa con, nhưng không có nghĩa hai người này vẫn đang tồn tại trên đời.

Chu Kỳ An nuốt nước miếng, thế thì, chẳng phải từ khi vào nhà, cậu đã đóng vai một người chết sao?

Lúc này, má Chu và ma nữ đã đánh nhau, hình ảnh cực kỳ khát máu.

Ma ỷ mình có móng tay nhọn, nhanh như chớp cào một miếng da ở gần khóe mắt má Chu.

Chu Kỳ An hét lên: “Mẹ!”

Má Chu trở tay thọc dao vào cánh tay ma nữ.

Thằng bé hét lên: “Mẹ!”

Ma nữ bị thương, vết thương của cô ta cũng mọc đầy răng như đứa bé kia, tí nữa thì cạp bay nửa bàn tay của má Chu.

“Mẹ!!!”

Má Chu đâu có vừa, răng bà cũng bén chẳng kém cạnh gì ai, hung hăng như cọp mẹ xé rách phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ của ma nữ.

Thằng bé: “—— U hu hu, mẹ!!! U hu hu hu hu ——”

Lầu hai.

Từ lúc nghe thấy âm thanh rượt đuổi, tất cả người chơi đều giữ vững sự tỉnh táo và cảnh giác cao độ.

Không ai bắt buộc mỗi người một phòng, nên đêm nay sinh viên ở chung với Hàn Thiên sinh. Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Hàn Thiên Sinh đã nhún vai nói: “Tên ma mới này sẽ chết thảm lắm đây.”

Căn phòng kia âm khí nặng nề, chắc chắn có người chết, hơn nữa còn là kiểu chết không nhắm mắt.

Sinh viên rụt cổ, có cảm giác tiếp theo sẽ tới lượt mình.

Cậu ta đòi ở chung phòng với Hàn Thiên Sinh, nhưng vẫn không cảm thấy an toàn hơn là mấy.

Hàn Thiên Sinh cười lạnh lùng đánh giá sinh viên: “Ác độc có thừa, IQ không đủ, đừng có học nó……”

Chưa nói hết câu, lầu dưới đã thi nhau kêu mẹ.

Sinh viên đứng gần cửa, ghé tai nghe ngóng: “Em nghe lầm à?”

Sao ai cũng kêu mẹ thế kia?

Nghe giọng có cả đứa lớn đứa bé.

Ở lầu một, Chu Kỳ An nhìn hiện trường đẫm máu, sợ mình gia nhập hội con côi.

Nhân lúc hai bên đánh nhau túi bụi, cậu khom lưng lao vọt vào nhà bếp.

Thằng bé đuổi theo con mồi như một bản năng.

Chạy ngang qua ‘chiến trường’, thấy má Chu để ý đến mình, Chu Kỳ An vội mở miệng: “Về chuyện đám cưới, con có ba điều muốn nói…”

Thấy má Chu bị mình thu hút sự chú ý, Chu Kỳ An chạy như ma đuổi hết hai mét cuối cùng.

Ánh mắt đảo quanh nhà bếp, cuối cùng cậu giơ tay, chộp lấy mớ tôm ươn cá thối còn dư trên thớt, ném về phía thằng bé đuổi theo sau lưng mình.

Chuyện kỳ lạ xảy ra.

So với thịt người tươi ngon, thằng bé thích mớ tôm cá thối um này hơn. Nó cắn nuốt, từng miếng từng miếng, sau đó chiếc bụng nhỏ bị nhét đến tròn vo.

Ăn no, nó không nổi điên nữa mà trở nên ngoan ngoãn, ma nữ thấy thế cũng không còn ham chiến nữa. Cô ta đã bị chặt đến sảng hồn, thân thể thò xuống từ trần nhà lần nữa bị cẩu lên, cô ta trượt tới nhà bếp, bế thằng bé rời đi.

Má Chu không ngăn cản, chờ ma mẹ ma con đi rồi, bà mới đứng cách Chu Kỳ An mấy mét, hỏi cậu với khuôn mặt đầy máu: “Con trai, mày thích vợ người ta đấy à?”

Chu Kỳ An lắc đầu nguầy nguậy.

Má Chu cười, nụ cười còn đáng sợ hơn khi bà ta nghiêm mặt: “Thế vì sao lại bỏ trốn?”

Chu Kỳ An rặn ra hai chữ: “Khác loài.”

Khác giống khác loài, yêu bằng bluetooth à?

“Quan trọng gì.” Má Chu bước dần tới: “Mẹ đã nghĩ ra một sáng kiến tuyệt diệu.”

Bà chia sẻ sáng kiến đáng sợ của mình, “Nồi cơm điện là thứ không có sự sống, người chết rồi cũng thế. Hai thứ không có sự sống đến với nhau, thì lo gì nữa.”

“Lúc mua nồi cơm mẹ đã canh giờ rồi, bát tự tử vi đều khớp hết.”

“……” Sao má không chọn từ giờ xuất xưởng của nó luôn đi?

Giờ thì Chu Kỳ An tin lời thầy tại chức nói rồi, bản chất của nó không phải là chấp niệm bị phóng đại, mà là cách để hợp lý hóa việc gϊếŧ người của một bà mẹ còn sót chút lương tri.

Khoảng cách giữa hai mẹ con ngắn dần, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An đột nhiên nói: “Chết không giải quyết được vấn đề, nồi cơm điện theo chủ nghĩa không sinh con, nhưng con thì không phải.”

Cánh tay giơ cao của má Chu khựng lại.

Chu Kỳ An đã chơi là chơi tới bến: “Vì vậy nên con mới bị người phụ nữ đã có con kia mê hoặc.”

Cậu tin việc mẹ muốn gϊếŧ mình, nhưng cũng tin tình thương của bà dành cho mình vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Chu Kỳ An lựa lời nói: “Hay mẹ về mang cô dâu của con tới đây đi, nếu con không tìm được người yêu ở đây, con sẽ tự tử chết ngay để cưới cái nồi cơm của mẹ.”

Ánh mắt của má Chu chưa từng rời khỏi mặt cậu dù chỉ một giây.

Khuôn mặt thân thương cùng những lời năn nỉ mềm mỏng khiến bà mềm lòng một chút, má Chu tới bên thớt gỗ, tùy tiện dùng giẻ lau đi vết máu khô dính trên mắt trái.

Sau đó bà ném toẹt chiếc giẻ đầy máu sang một bên, ngẩng đầu nhìn biệt thự: “Chỗ này thích hợp tổ chức tiệc cưới hơn cái nhà hàng bé tẹo kia.”

Chu Kỳ An nhắc nhở: “Nhà người ta đó mẹ.”

Má Chu cười: “Thế khách sạn là nhà mình à?”

Chu Kỳ An không dám hó hé.

“Mẹ cho mày cơ hội cuối cùng,” giọng má Chu lạnh nhạt: “Con ngoan của mẹ, mai mẹ sẽ đem cô dâu mà con nên cưới tới đây.”

Mai, mai á?

Chu Kỳ An: “…… Ngày mốt cũng được mà.”

Má Chu rất nhanh, mới đó đã chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài, nghe vậy thì hửm một tiếng.

Âm cuối nhướng lên tràn đầy sự âm u dọa nạt.

Chu Kỳ An nín ngang, cậu lảng sang chuyện khác: “Sao mẹ tìm được con hay thế?”

Ngài Tư lái xe mà cũng lâu lắc mới tới.

Má Chu hỏi: “Có muốn về với mẹ không?”

Về chịu chết hay gì?

Chu Kỳ An nở nụ cười thành khẩn, lắc đầu từ chối, lòng thầm nói chờ ngày tứ chi phát đạt, mình sẽ tốc biến ngay.

Cậu cảm thấy trước khi mình biến thành chàng trai gió, thì chạy đi đâu cũng bị xách cổ về.