Âm thanh thật dễ nghe, mang theo một mùi hương thanh mát, kia tiên nữ hạ phạm bất chợt ngồi dậy, làm Vương Chân một phen hoảng hối thoái lui.
Luồng ánh sáng màu trắng hắt lên người, càng khiến nữ tử bạch y như toả ra vầng hào quang bàng bạc. Mông lung mờ ảo như sương khói, làm Vương Chân không biết đây là thật hay mơ.
Nàng thẳng tắp nhìn vào nữ tử xa lạ, không một giây chớp mắt.
"Sư tỷ?". Trong giọng nói mang theo chút phiền muộn, Tiểu Long Nữ vén tà áo, nhẹ nhàng rời khỏi giường hàn ngọc.
Vương Chân ngơ ngác nhìn Tiểu Long Nữ đang bước đến gần mình, trong nháy mắt một làn da ngọc trắng như tuyết dừng trước mắt, mặc dù khuôn mặt lúc này có chút non nớt nhưng thanh tú xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong trẻo nhưng quạnh quẽ, sóng mũi cao khéo léo, cánh môi hồng nhạt.
Vạt áo trắng tinh không tì vết, vòng eo duyên dáng được đai lưng thắt lại. Trên cổ quy củ chỉ lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà, mảnh khảnh.
Tất cả đều ôn nhu. Mát dịu. Mang theo cảm xúc thuần khiết như ngọc.
Vương Chân nhìn vào mắt đối phương, thần sắc thanh lãnh, tinh xảo xinh đẹp mà lạnh lùng không rõ là đang vui hay đang buồn. Dừng một chút, nàng hạ mi mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.
Trầm mặc giây lát, Vương Chân bây giờ có thể khẳng định. Nữ tử đứng trước mặt nàng xác định là người sống, nếu không làm sao có chiếc bóng dưới chân kia. Nhưng vì sao y phục có vẻ kỳ quái, ngay cả nơi nàng đang đứng cũng ngập tràn mảnh âm u.
Không đúng, có gì đó không đúng. Vương Chân lắc lắc đầu, nàng hẳn là đang nằm mộng, làm sao có chuyện hồ đồ thế này xảy ra được, nhất định chỉ là ảo giác.
Người đứng trước mắt chắc chắn là giả, chỉ cần chạm vào sẽ như sương khói mà tan biến.
Vương Chân kiên định suy nghĩ, rất nhanh hạ quyết định vươn tay sờ vào má đối phương.
Tiểu Long Nữ tuỳ ý để bàn tay ấm áp của Vương Chân dán lên mặt mình, trong đôi ngươi xinh đẹp cực nhanh lộ ra tia biến hoá, sau đó liền khôi phục lại.
Vương Chân mơn trớn gương mặt của nàng, cảm thụ đầu ngón tay rét lạnh tinh diệu, còn rất mịn màng nữa, bất tri bất giác di chuyển đến cánh môi.
Tầm mắt Tiểu Long Nữ trầm xuống, hơi nghiêng đầu tránh bàn tay tác loạn kia, chậm rãi nói: "Lúc nãy ta luyện công lỡ làm kinh động đến tỷ, là lỗi của ta".
Ngữ khí này cũng thật là xa cách quá rồi....!
Sắc mặt Vương Chân không thay đổi. Động tác tuy buông lỏng tay nhưng vô cùng thiếu tự nhiên.
Đợi chút! Cái thạch thất này nhìn cũng quen thuộc quá đi, còn nữ tử thuần khiết như ngọc này đừng nói là Tiểu Long Nữ đó chứ?
Vương Chân giương mắt, nhìn vào Tiểu Long Nữ, thấp thỏm gọi ba chữ: "Tiểu Long Nữ?".
Một lần nữa trong đôi ngươi màu mực loé lên tia sáng nhỏ, rồi lại như cũ thu hồi lại, xoá bỏ mọi vết tích.
"Ân".
Vương Chân cứng người. Nuốt nuốt nước bọt, xong đời rồi. Nàng xác thực đã xuyên cái gì không, hoặc đại loại là xuyên cái đó thư. Điều quan trọng hơn, bản thân nàng lại xuyên vào vai Lý Mạc Sầu yểu mệnh, vừa độc ác và xấu xa. Một cái vai đại ác nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, vì cái gì gán ghép nàng và Lý Mạc Sầu chung một chỗ chứ, nàng không phục.
Ta là Lý Mạc Sầu, Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu haha. Nghe oai phong làm sao!
Tạm thời bỏ qua những điều đó, bởi ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Long Nữ đang quan sát nàng không rời. Vương Chân chắp tay sau lưng, bộ dáng như một người từng trải, lên tiếng: "Sư muội, dục tốc bất đạt, ngươi cũng không cần quá tự ép bản thân có biết không".
"Sư tỷ dạy phải".
Tiểu Long Nữ không có biểu tình, thế nhưng đôi mắt vẫn nhìn Vương Chân.
Vương Chân đảo mắt, đoán thầm Tiểu Long Nữ lúc này chỉ là một tiểu cô nương. Quả nhiên, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là cuộc sống giữa Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ lúc nhỏ thế nào thì nàng lại không biết, cái này tiểu thuyết chưa từng đề cập qua.
Lý Mạc Sầu hiện giờ vẫn là một thuần cô nương lương thiện, sống yên an trong Cổ Mộ, có lẽ vẫn còn có thể quay đầu.
Vương Chân âm thầm vạch đường lối mới cho bản thân, không ngờ cơn đau nhức từ đỉnh đầu đánh ập xuống, khiến thân thể nàng như chiếc lá mềm nhũn ngã xuống.
Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng vươn tay, rất mau đỡ lấy Vương Chân tựa lên vai mình, con ngươi đen láy không hiện ra cảm xúc tức giận, chỉ có tĩnh lặng và tìm tòi.
"Sư tỷ".
"Sư tỷ".
"..."
Âm thanh mềm mại từ xa liên tục vang lên bên tai Vương Chân. Trong đầu ong ong rốt cục cũng chịu dừng lại.
Vương Chân ấn thái dương, gian nan mở mắt. Đây lại là đâu nữa đây?
Xung quanh đều bị bóng đêm bao phủ, Vương Chân chôn chân tại chỗ không thể di chuyển, chỉ có thể mở to mắt cố tìm lối ra.
"Sư muội!".
"Long Nhi, ngươi ở đâu?".
Đáp lại chỉ là giọng của bản thân tương phản trở về, như lưng chừng vách núi vang xa.
Thần sắc Vương Chân có chút bối rối, hai tay mò mẫm tìm điểm bám trụ xung quanh. Trong nháy mắt, luồng sáng nhỏ từ trên cao chiếu rọi xuống nơi nàng đứng, tạo thành một tụ tròn quanh chân.
Vương Chân không rõ đây là cái dạng tình huống gì, đầu cảm thấy vô cùng đau nhức, như sắp bị vỡ ra. Hàng loạt ký ức vụn vặt tràn ngập trong đầu nàng, vô số hình ảnh được tái hiện, giống như một thước phim ngắn, không ngừng rót vào đầu Vương Chân.
Thân thể run rẫy, Vương Chân gấp gáp há miệng thở dốc. Thì ra đây là ký ức của Lý Mạc Sầu, nữ tử này luyện công thế nào lại bị phản phệ tự nổ chết vậy, ngu ngốc không hợp với ta.
Chết sớm hay muộn cũng chết, còn kéo ta vào cái thân thể này làm gì?
Vương Chân thương tâm chính mình, vì cái gì lại vướng vào kẻ phản diện bị ái tình che mờ mắt, sau này còn bị hàng trăm người truy gϊếŧ phỉ nhổ. Nàng ở thế giới bên kia bị truy bắt chưa đủ sao, lẽ nào trời định sẵn nàng vốn dĩ là ác nhân?
"$%@#@^!". Vương Chân hoá giận chỉ tay lên trời chửi tục.
Bất mãn đến nỗi không có chỗ trút, Vương Chân chỉ biết nằm phịch xuống đất, ngửa mặt nhìn lên vầng sáng trên cao.
Một lúc sau.
Trong đầu Vương Chân lại hiện lên vô số dòng chữ, giống như một mật thư gửi tới cho nàng. Vương Chân kinh hỉ ngồi bật dậy, tay vuốt cằm trầm ngâm.
Nói như vậy, nếu nàng hoàn thành trọn vai nữ ma đầu này sẽ có thể đổi lấy một điều kiện.
"Nếu ta muốn sống lại ở thế giới kia, có thể không?". Nàng hỏi.
Dòng chữ mới lại hiện lên trong đầu Vương Chân, đáp án khiến nàng vui vẻ bật cười sảng khoái: "Tốt, tốt. Ta phải trở về, gϊếŧ sạch lũ người vô ơn kia!".
"Nhưng mà...". Vương Chân chợt nghĩ đến Tiểu Long Nữ, nói như vậy nàng phải đối xử tệ với nữ tử này sao. Nói thế nào, hai người cũng chỉ là bèo nước xa lạ, không oán không thù, Vương Chân vì lợi ích riêng hãm hại Tiểu Long Nữ, chuyện này không hợp với quy tắc sống của nàng. Vương Chân trầm ngâm suy tính, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Nếu như ta làm sai lệch diễn biến tương lai thì sao?".
Mảnh giấy kỳ lạ rung lên một chốc, nhẹ nhàng mở ra.
Vương Chân không rõ vì sao lại có thể đọc hiểu những chữ này, có lẽ là nó muốn nàng biết liền đọc được đi.
"Có hình phạt thăng cấp sao. Đó là cái gì?".
Không một động tĩnh trả lời, Vương Chân đoán đến lúc đó tự nhiên nàng sẽ biết thôi. Dù sao cũng đổi được một điều kiện nàng muốn, Vương Chân thở dài gật đầu chấp nhận thân phận mới này, cũng còn lựa chọn nào khác nữa đâu, cái mảnh giấy cùi đó đích thực đang ép nàng.
Vương Chân cảm giác một cơn đau nhức kéo tới, trong đầu căng cứng liền mở mắt ngồi dậy.
"Lạnh quá a!". Nàng run rẫy tự ôm lấy bản thân, thế nào lại nằm trên giường hàn ngọc rồi.
Vương Chân hơi chật vật xoay người, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắt giống như xương đã bị đóng băng, khi di chuyển bất đắc dĩ phát ra tiếng kêu răng rắc.
Theo thói quen mỗi sáng, Vương Chân liền vươn tay duỗi người, làm một loạt động tác rèn luyện thân thể. Bây giờ mới chú ý, cơ thể này cũng đã trưởng thành, nàng đoán Lý Mạc Sầu bất quá đã hai mươi ba hai mươi tư tuổi, hoàn chỉnh lớn hơn Tiểu Long Nữ rất nhiều.
Chỉ là không biết dung mạo Lý Mạc Sầu hiện tại ra sao, nàng nghe tiểu thuyết có miêu tả sơ, Lý Mạc Sầu sắc đẹp tựa như tiên nữ, không phải vẻ trong sáng như ngọc, nhưng lại xinh đẹp, có tính khí lạnh lùng.
Vương Chân lại thơ thẩn xuất thần, trong đầu nhớ tới mảnh ký ức của Lý Mạc Sầu vừa có được. Vừa hay giúp nàng đóng trọn vai một cách mỹ mãn, sẽ không làm Tiểu Long Nữ sinh nghi ngờ gì đâu.
Cơ mà Tiểu Long Nữ đâu rồi?
Vương Chân khẽ rùng mình, trong mật thất này có giường hàn ngọc, ở không nổi nữa.
Cổ mộ quanh năm u tối, Vương Chân cũng không biết bây giờ đang là ngày hay đêm, nàng cảm thấy an tâm nhất vẫn là khi ở cạnh Tiểu Long Nữ, thế nên tâm sinh lo lắng muốn đi tìm.
Vương Chân càng đi càng sâu, xung quanh quả nhiên đều lấy đá mà xây dựng, đặt cái tên Cổ mộ cũng phù hợp quá rồi. Vương Chân mở to mắt, không tìm ra được ngọn nến nào, một màu tối om thế này làm nàng sống không quen.
Cổ mộ rất nhiều thạch thất, đường lối giống như mê cung, nếu là người ngoài sẽ dễ dàng đi lạc. Vương Chân chỉ vừa tiếp thụ ký ức của Lý Mạc Sầu, một sớm một chiều vẫn chưa kịp tiêu thấu, đi một lúc đã chẳng biết lọt vào đâu.
Tay chạm loạn chỗ nào, thạch thất bỗng nhiên "ầm" một tiếng đóng lại, Vương Chân sợ hãi vội đẩy đẩy cửa động, miệng không ngừng la hét.
Sư muội cứu mạng! Ta bị nhốt trong thạch thất rồi!