Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 30

Phòng livestream bỗng trở nên yên tĩnh.

Người vừa nói là một nhân vật lợi hại, ông ấy từng chủ trì Lễ cầu mưa ở núi Thái Sơn và có mối quan hệ cá nhân rất tốt với Hà Thanh Nguyên, sự xuất hiện bất ngờ của ông ấy trong phòng livestream thực sự khiến mọi người bị sốc. Thấy ông ấy chạy đi hỏi Hà Thanh Nguyên, mọi người đều đã ngừng đăng bình luận, đợi ông ấy quay lại nói xem chuyện là thế nào.

Lúc lâu sau.

Nhân vật lợi hại đã trở lại.

[Vừa thu nhận không lâu, là hạt giống quý báu nên cố tình sửa quy tắc vai vế, đi đây, đi đây.]

Phòng livestream: [...]

Sau khi xác nhận rằng nhân vật trâu bò đó đã thực sự offline, số lượng bình luận mới dần tăng lên.

[Cười chết, lão Trình lại đi ghen tị nhà người khác có đồ đệ kìa.]

[Năm ngoái lão Trình thủ ở khu bình luận bảng ba suốt tám tháng đấy, ngày nào cũng hỏi người ta có sư phụ chưa, ha ha ha ha, có thể nói ông ấy cực kỳ muốn có một học trò tài giỏi.]



[Người tên Khương Yếm này trông cũng ổn đấy chứ.]

[Cái khác không nói, chứ chị gái này xinh đẹp quá, xinh đẹp hơn tất cả những minh tinh mà tôi có thể nghĩ đến.]

[Trông đẹp thì có ích gì, quỷ gϊếŧ người có quan tâm bạn đẹp hay không à? Cô ta đến đây để xuất đạo hay để thi đấu, có thể giành chiến thắng hay không là dựa vào đầu óc.]

[Từ đầu tới giờ, râu của nhân sâm, trẻ sơ sinh đáng sợ, thẩm mỹ đảo ngược, các quy tắc trong thôn đều do cô ấy phát hiện ra đầu tiên, phía trên có người nào nói cô ấy sẽ bị loại đầu tiên ấy nhỉ?]

[Tôi nói rồi, tôi vẫn cảm thấy cô ấy không ổn. Những manh mối mà bạn đề cập tới chưa hề được xâu chuỗi lại với nhau, logic rất khó hiểu, ai xâu chuỗi chúng lại với nhau trước thì tôi sẽ chịu phục người đó.]

[Nhiệm vụ này thật sự không hề đơn giản, lúc này mới qua được một nửa thời gian thôi, tiếp tục xem đi.]



Khi cả ba tìm thấy Hùng An thì những người khác đã ở đó rồi.

Thẩm Tiếu Tiếu cần mẫn quạt cho Hùng An, có lẽ vì không thích Vương Bảo Dân, em vung vẩy chiếc quạt đuôi mèo với tốc độ mạnh và độ chính xác cực cao, đến một chút gió cũng không chạm tới Vương Bảo Dân.

Trời tối sớm, vì ở trong núi nên cây cối lấp trời, che đi phần lớn ánh sáng của mặt trời lặn, ngôi làng xa xôi hẻo lánh này đã kéo màn đêm buông xuống quá sớm. Ánh sáng thật sự quá mỏng manh, đến nỗi Hùng An đã đau mắt nhưng vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân cái chết của loài tằm. Anh ta nhìn Vương Bảo Dân vài lần, Vương Bảo Dân không nói gì, quay người dẫn mọi người trở lại thôn.

Bữa tối diễn ra tại nhà của trưởng thôn, bữa ăn vẫn do Vương Quế Lan chuẩn bị, sau khi mọi người ăn tối xong, trưởng thôn đưa một ít nhân sâm khô cho Vương Bảo Dân, sau khi Vương Bảo Dân cầm lấy thì dẫn đám đàn ông trở về nhà.

Thẩm Hoan Hoan lễ phép hỏi: “Ông trưởng thôn ơi, không biết nơi này có gì chúng cháu có thể giúp đỡ không ạ?”

Trưởng thôn thu dọn số nhân sâm khô còn sót lại, xua tay: “Ở đây có việc gì được chứ... đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng ạ, ông cũng đi ngủ sớm nhé!” Thẩm Tiếu Tiếu nhanh chóng tiếp lời, sau đó em kéo cánh tay Thẩm Hoan Hoan và Khương Yếm đi vào trong nhà.

Khương Yếm cụp mắt xuống, liếc nhìn cánh tay của mình, cô không nói gì.

Vừa bước vào nhà, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức buông tay họ ra, lo lắng “suỵt” một cái, sau đó em dời chiếc ghế đẩu đến chặn cửa như kẻ trộm.

Thẩm Hoan Hoan bất đắc dĩ ngồi bên giường: “Lỡ trong phòng có vấn đề thì sao? Chẳng phải càng khó chạy ra bên ngoài hơn à?”

Thẩm Tiếu Tiếu ngơ ngác: “Cũng đúng ha.” Em nhanh chóng đẩy ghế ra xa, còn vô thức vỗ lên mặt ghế như muốn an ủi chiếc ghế đỡ sợ.

Thẩm Hoan Hoan…

Sau khi xếp ghế xong, Thẩm Tiếu Tiếu lo lắng gãi đầu: “Ơ kìa, sao hai người không có tí tự giác nào thế này! Hôm nay các chị hành động mà không đưa em đi cùng, mau mau nói cho em biết mọi chuyện đi, lúc nãy đến tâm trạng ăn cơm em còn không có nữa. Bây giờ trái tim em như đang bị củ sâm gãi không đúng chỗ ngứa* đây này, nếu không nói cho em biết thì em sẽ ngứa ngáy đến chết đó.’’

*隔靴挠痒: ý nói gãi không đúng chỗ ngứa, không giải quyết vấn đề mấu chốt.

Khương Yếm lấy sữa mà Thẩm Tiếu Tiếu đưa cho cô ngày hôm qua, cắm ống hút vào, cô nói: “Sử dụng thành ngữ tốt đấy.”

Thẩm Tiếu Tiếu trừng mắt: “Chị đang chế nhạo ngữ văn của em kém cỏi à?”

Thẩm Hoan Hoan vội vàng dỗ dành: “Đừng giận mà, mặc dù lần này em sai, nhưng lần sau chắc chắn em sẽ đúng thôi.”

Thẩm Tiếu Tiếu cực kỳ tức giận: “Chị!”

Thẩm Hoan Hoan không nhịn được cười. Dù có bận thì Khương Yếm vẫn thong dong nhìn cặp song sinh, rõ ràng Thẩm Hoan Hoan khi ở bên Thẩm Tiếu Tiếu đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, rất khác với phong thái điềm đạm và khéo léo khi ở cạnh cô.

Về phần Thẩm Tiếu Tiếu…

Đại khái là càng ồn ào hơn.

Thẩm Hoan Hoan rất biết cách dỗ dành em gái, cô nàng nắm tay em gái thủ thỉ vài câu, Thẩm Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chị: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế? Hôm nay em lại không giúp được gì…”