Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 21

Tay của Thẩm Hoan Hoan đột nhiên run rẩy.

Cô nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt khϊếp sợ, nhìn Khương Yếm ở phía đối diện, sợi rễ nhân sâm giống như chân của côn trùng có hình răng cưa nhỏ, cô nàng đã thấy lúc sáng… Trong chiếc bánh bao mà Khương Yếm tách ra!

Thẩm Hoan Hoan đè nén sự khϊếp sợ trong ánh mắt, cô nàng quét mắt nhìn thảo dược được trải rộ trong sân và một lượng lớn nhân sâm phơi ở góc tường.

Vậy nên, lần này thứ làm loạn không phải là con người.

… Mà là yêu ma tinh quái.

Buổi sáng khi Thẩm Hoan Hoan nghĩ về thứ giống chân côn trùng ấy, thực ra cô nàng đã nghĩ liệu có phải do yêu quái làm loạn không, nhưng loại trùng tiên thiên này không được trời đất ưu ái, linh lực rất ít, niên đại ngắn ngủi, trừ khi có cơ duyên lớn, khả năng thành tinh quái gần như không thể, vậy nên Thẩm Hoan Hoan càng có xu hướng tin rằng là quỷ đang mượn chân trùng để đe dọa bọn họ.

Nhưng nhân sâm thì khác.

Nhân sâm, tinh hoa của núi sâu, nếu có cơ hội thì có thể sinh trưởng suốt hàng trăm năm, hàng nghìn năm, là một trong những chủng loại có khả năng thành yêu quái. Trong giây lát, Thẩm Hoan Hoan đã nghĩ đến tình huống có thể xảy ra nhất.

… Người dân đã đào được bản thể của yêu quái.

Nhân sâm trên một nghìn năm, không thể tìm thấy chúng, chúng cũng không được gọi là tinh quái nữa, mà là linh hồn của sông núi. Còn nhân sâm ở giữa trăm nghìn năm này, mặc dù có linh tính nhưng không thể di chuyển, phần lớn người dân đào được loại sâm này, họ không nghĩ đến quá trình sinh trưởng của chúng không dễ dàng mà cắt đi bộ rễ, đem phơi thành nhân sâm khô.

Sau khi yêu quái nhân sâm lâu năm chết và hóa thành quỷ, nó sẽ trả thù những thôn dân ở thôn Tằm.

Về nơi trả thù, rất có thể là những kén tằm đã chết ấy. Tơ tằm là nguồn thu nhập chính của thôn Tằm, một khi không còn nguồn thu nhập này, hoàn toàn có thể đoán được cuộc sống của thôn dân trong nửa năm sau sẽ rất khó khăn.

Trong lúc Thẩm Hoan Hoan bận suy nghĩ, cô nàng không để ý vẻ mặt của người bên cạnh.

Triệu Sùng mơ hồ liếc nhìn Thẩm Hoan Hoan rồi lại nhìn các loại thảo dược trong sân.

Lúc không nói chuyện, anh ta như một người vô hình. Sáng nay, khi mọi người đang vây quanh Hùng An để chú ý tới tình hình chăn nuôi tằm, anh ta đứng phía ngoài cùng gần dòng suối nhất, vậy nên anh ta lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện của Khương Yếm và cô bé.

Mặc dù nghe không rõ lắm, nhưng trong đó có một câu làm anh ta chú ý.

… “Trước khi các cô các dì sinh ra đứa trẻ xinh đẹp, họ đã ăn rất nhiều thảo dược bổ.”

Không thể tồn tại thuốc bổ biến người ta trở nên “xinh đẹp” được, nếu đột nhiên tồn tại thì đương nhiên sự xuất hiện của chúng là tai họa.

Những loại thuốc bổ có thể ảnh hưởng đến ngoại hình bẩm sinh là một loại thiên tài địa bảo* có linh lực dồi dào, thứ mà những người này ăn có lẽ tương tự như vậy.

*Thiên tài địa bảo (天材地宝): là một thuật ngữ thường được dùng trong tiểu thuyết võ hiệp và tu chân, thường dùng để chỉ các loại thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm có tác dụng đặc biệt, phần lớn chúng có thể tăng kỹ năng, tăng tuổi thọ, chữa bệnh và nâng cao một số năng lực sau khi sử dụng

Trên đường về thôn, anh ta nhớ lại chặng đường, anh ta rất chắc chắn, trong sân của Vương Bảo Dân tuy có nhiều thảo dược nhưng không có loại nào quý giá cả, khi anh ta đang suy nghĩ là loại thảo dược nào thì cử chỉ lén lút của Thẩm Hoan Hoan thu hút sự chú ý của anh ta, theo hướng nhìn của Thẩm Hoan Hoan, anh cũng nhìn thấy những cây nhân sâm.

Cây nhân sâm này tuy nhỏ, niên đại không dài, nhưng không có nghĩa trước đây thôn dân không đào được nhân sâm trăm năm trở lên hoặc các loại thảo dược quý khác.

Anh ta gần như đưa ra kết luận giống như Thẩm Hoan Hoan.

Triệu Sùng quả quyết nhìn về trưởng thôn và nói: “Ông à, bây giờ thảo dược chính thống trong thành phố rất hiếm, cháu vừa thấy nhân sâm khô trong sân của ông, có thể bán cho cháu một ít được không? ”

[ Hồng Chẩm ] xét cho cùng cũng chỉ là một chương trình thi đấu, anh ta sẽ không làm chuyện hại người, nhưng chuyện này liên quan đến đầu mối và việc thăng cấp, anh nhất định phải hỏi trước Thẩm Hoan Hoan.

Trưởng thôn hơi sửng sốt, nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại.

Yêu cầu của Triệu Sùng không có lý do nào để từ chối, vì vậy ông ta gật đầu: “Không chê là tốt rồi, chàng trai trẻ, cậu muốn bao nhiêu?”

Triệu Sùng: “Ông nghĩ ông bán được nhiều nhất là bao nhiêu?”

Trưởng thôn trầm ngâm một lúc: “Nhiều nhất là một phần tư, con trai tôi thích dùng nhân sâm khô ngâm rượu, tôi phải để lại cho nó nhiều một chút.”

Nói xong, trưởng thôn che miệng khẽ ho khan.

“Ông đối xử với con trai tốt quá.” Triệu Sùng vừa cười vừa nói, sau đó tùy ý nói: “Nhưng mà nhà cháu có nhiều họ hàng, trong thôn còn có người nào bán nhân sâm khô không, không thì những thảo dược quý cũng được, niên đại càng lâu càng tốt.”

Trưởng thôn vẫn ho không ngừng, Vương Quế Lan vội vàng đưa cốc nước, trả lời: “Tìm nhân sân đòi hỏi kỹ thuật, trong thôn chỉ có ba tôi mới làm được.”

“Mà ở đây làm sao đào được loại thảo dược quý nào, niên đại lâu nhất cũng chỉ có hai mươi ba mươi năm thôi.”