Phòng livestream nghe cách chuyển đổi xưng hô của Vương Bảo Dân thì gần như tất cả đều bật cười.
[Còn cố gắng nhìn đĩa thức ăn nữa.]
[Không biết ban nãy ai trông ủ rũ trên đường đi nhỉ.]
[Vậy là trước đó anh ta nghĩ sáu người đó không đáng tin cậy…]
[Trông đúng là không đáng tin cậy lắm ha ha, nhưng điều đó không ngăn cản tôi thích người dân của thôn này.]
Hùng An đưa ra một khả năng: “Có lẽ là do thức ăn.”
Tối hôm qua thức ăn trong phòng tằm mới hết, sáng hôm nay vẫn chưa kịp bổ sung. Người đàn ông trung niên nhìn vào phòng tằm nói: “Phía sau có một giống tằm, tôi dẫn cậu đi xem.”
Vương Bảo Dân ở lại chỗ cũ canh giữ phòng tằm.
Phía sau phòng tằm mở ra một đồn điền rộng khoảng trăm mét vuông, có rau xà lách, rau diếp và các loại lá tằm có thể ăn được. Một bên của đồn điền có dòng suối nhỏ, nước trong vắt và nước tưới tự nhiên.
Hai đứa trẻ đang chơi đất bên bờ sông, chúng bẩn thỉu ngồi xổm trong cái hố đã đào, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đất biến thành những con mèo mướp nhỏ.
Hùng An đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó với người đàn ông nào đó, chủ đề rất nhàm chán, Khương Yếm nhàn nhã chuyển sự chú ý sang hai đứa trẻ. Đúng lúc này, không biết vì sao mà hai đứa trẻ xô đẩy nhau, cậu bé cao hơn trông có vẻ tức giận, cậu bé đã đẩy cô bé xuống hố.
“Rõ ràng em trai tớ đẹp trai hơn!” Cậu bé lớn tiếng nói: “Cậu là đồ xấu xí!”
"Cậu mới xấu ý!" Cô bé bị đẩy ngã ngồi trong hố, miệng há hốc, nước mắt bắt đầu ứa ra: "Tớ không xấu mà."
Cậu bé nhìn thấy bạn của mình khóc thì lập tức ngơ ngác, một lúc sau mới ngập ngừng đưa tay ra cho cô bé: “Ai bảo cậu nói em trai cậu đẹp nhất… Hơn nữa, tớ cũng không cố ý, cậu khóc gì chứ."
Cô bé sụt sịt dùng mu bàn tay lau nước mắt.
"Thôi bỏ đi, tớ tha thứ cho cậu. Mẹ tớ nói tha thứ là một đức tính tốt."
Sau khi làm hòa với nhau, hai đứa bé tầm năm sáu tuổi lại tụ tập lại với nhau, nhìn dòng suối như những cụ ông cụ bà, chúng đồng loạt thở dài.
Mấy tháng trước, anh trai của Hà Diệu Diệu rơi xuống dòng suối này và bị chết đuối, từ đó đã lâu cô bé không đến đây chơi.
Hà Diệu Diệu thất thần nhìn dòng suối.
Trước đây anh trai của cô bé luôn thích chơi đùa bên bờ suối, cô bé sẽ ngồi một bên chờ anh trai về, bây giờ anh trai của cô bé không còn nữa, cô bé cũng không muốn đến đây nữa. Cô bé thực sự rất yêu quý anh trai mình, khi anh trai mất, cô bé ăn ngủ không ngon, mặc dù nhịn đói hai ngày rồi không chịu thể chịu đựng được nữa nên ăn bánh bao, nhưng tình cảm dành cho anh trai vẫn không thay đổi.
Sau khi anh trai mất, mẹ của cô bé cũng thay đổi, mẹ luôn khóc khi nhìn thấy ảnh của anh, mẹ hay thở dài cầm tay của cô bé, cả ngày cũng chỉ ăn một bữa, nhưng may mắn thay, mẹ đã bắt đầu mỉm cười trở lại.
Mẹ cô bé sinh ra một đứa bé, mẹ nói đứa bé là chuyển thế của anh trai, là đứa bé dễ thương và xinh đẹp nhất trên đời.
Hà Diệu Diệu cũng cảm thấy như vậy.
Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp như vậy!
Nghĩ đến đây, Hà Diệu Diệu quay lại nhìn người bạn thân nhất Nhị Tráng của mình.
Chị gái của Nhị Tráng chết cùng ngày với anh trai và chết đuối cùng một chỗ.
Sau này mẹ của Nhị Tráng cũng sinh cho Nhị Tráng một em trai, cô bé đã nhìn thấy cậu bé đó, cũng đẹp trai như em trai của mình.
Không, em trai của cô bé vẫn đẹp trai hơn, đẹp trai nhất!
Ham muốn chiến thắng không thể giải thích được của Hà Diệu Diệu đột nhiên dâng trào, cô bé không còn nhớ gì nữa, cô bé bắt đầu vẽ tranh trên mặt đất bằng những viên sỏi.
Nhị Tráng ngẩn người, nhìn thấy Hà Diệu Diệu đột nhiên bắt đầu vẽ, cậu bé đi tới hỏi: "Cậu vẽ em trai mình làm chi?"
Hà Diệu Diệu: "Để nghe lén chị giám khảo xem em trai của bọn mình ai đẹp hơn!"
Khương Yếm sửng sốt.
Cô nhìn xung quanh thì thấy những người còn lại đang chú ý đến thức ăn, dường như chỉ có cô đang mất tập trung một cách trắng trợn.
Khương Yếm hơi do dự chỉ vào mình: "Chị à?"
Cậu bé nhìn sang, vẻ mặt ghét bỏ: “Chị ấy xấu quá, liệu có làm được giám khảo không?”
Khương Yếm: "..." Cô đi về phía cậu bé.
Đứa trẻ không có nhiều khả năng vẽ tranh, cô bé vẽ một vòng tròn ở đây và một vài đường nét ở đó, nhưng chỉ mất hai hoặc ba phút để hoàn thành bức tranh.
Lúc bức tranh hoàn thiện, Khương Yếm cũng bước tới.
Cô đứng sau lưng hai đứa trẻ, nhìn xuống bức tranh trên mặt đất.
Vẻ mặt của cô thay đổi từ bình tĩnh sang mới mẻ.
… Các bạn đã bao giờ nhìn thấy những người có mắt hai mí và lông mi mọc ở mí mắt dưới chưa?
Khương Yếm đã nhìn thấy.
Nếu không muốn đôi mắt của hai em bé trong tranh trở nên đáng sợ thì phải lật ngược khuôn mặt của chúng lại.
Khương Yếm chợt không nói gì, Hà Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn chị gái đang nghe lén này, cô bé cảm thấy biểu cảm của chị gái này có vẻ khá hưng phấn.
Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của đối phương lập tức trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra: "Các em ấy là em trai của bọn em à?"
Hà Diệu Diệu vô thức khẩn trương: "Hả…?"