Vô Hạn Lưu: Cô Ấy Lại Giả Vờ Nữa Rồi

Chương 9

Khương Yếm dừng lại tại trạm xe buýt kế tiếp.

Lúc này có một nam sinh mặc áo trắng đang đứng bên ngoài xe, tự giới thiệu mình là người đến giúp đỡ. Khương Yếm đưa cho cậu ta rương hành lý, sau đó cất chiếc ô dài màu đen, những hạt mưa rơi xuống thân ô nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ ngay dưới chân.

“Lên xe trước đã.” Nam sinh nói: “Cứ chọn chỗ ngồi tùy ý, chị xem chị muốn ngồi đâu.”

“Ừm.”

Sau khi lên xe, Khương Yếm nhìn một vòng xung quanh rồi ngồi vào chiếc ghế trống ở hàng thứ hai.

Chiếc xe buýt này thuộc loại xe buýt nhỏ, trừ vị trí lái xe thì chỉ có sáu hàng ghế, mỗi hàng có hai ghế, chỉ có lẻ tẻ sáu bảy người ngồi. Ngoại trừ một cặp chị em sinh đôi đang nhỏ giọng nói chuyện thì những người khác đều im lặng.

Cửa xe đóng lại rất mau, nam sinh lúc nãy lên xe rồi ngồi bên trái tay Khương Yếm.

Trời mưa dầm, mặt đường trơn trượt, tầm nhìn đường không rõ lắm nên xe đi rất chậm. Lúc này, người phụ nữ ngồi hàng đầu tiên đứng dậy: “Tôi tên là Giang Ngữ Tình, là người phụ trách dẫn chương trình này. Bây giờ những người tham gia đều đã đến đủ nên trước tiên tôi muốn thu hợp đồng của mọi người.”

Đây là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, dù là cách ăn mặc hay giọng nói đều rất già dặn. Người phụ nữ đi đến bên cạnh Khương Yếm, nhận hợp đồng của cô rồi lại quay người nhận hợp đồng của nam sinh áo trắng.

Khương Yếm hơi rũ mi.

Nam sinh vẫn luôn chú ý tới Khương Yếm vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Xin chào, tên em là Trình Quang, sư phụ em họ Hà.”

Khương Yếm hiểu ra, gật đầu: “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến sư phụ cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức để vượt qua chương trình này.”

Trình Quang nhếch miệng cười nhẹ, vừa định nói thêm điều gì đó thì cậu thấy Khương Yếm nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có ý định nói chuyện phiếm với cậu nữa.

Trình Quang: “...” Cậu đứng ngồi không yên: “Cái đó…”

Khương Yếm nhìn về phía Trình Quang một lần nữa.

Trình Quang vội vàng ôm một cái ba lô ở bên cạnh lên: “Đây là quần áo và giày dép mà sư phụ bảo tôi chuẩn bị cho chị. Bốn phía thôn Tằm toàn là núi vây quanh, có một chặng đường núi phải đi, chị xem chị vẫn đi giày cao gót kìa…”

“Ồ, được rồi.” Khương Yếm nhanh nhẹn nhận lấy ba lô.

Động tác của Khương Yếm nhanh nhẹn dứt khoát làm cho Trình Quang khá bất ngờ, cậu còn tưởng Khương Yếm sẽ rất cố chấp về chuyện thẩm mỹ và ăn mặc của bản thân.

Thấy cậu ngẩn người, Khương Yếm lễ phép hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Đối với yêu cầu của ân nhân, nếu không khó thực hiện thì cô sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.

Trình Quang vội vàng gật đầu.

“Nói thẳng luôn đi.” Khương Yếm nói.

Trình Quang: “Sư phụ hi vọng chị cố hết sức để không bị lộ thân phận, video theo dõi vào đêm chị hoá hình đã bị sư phụ xoá sạch rồi. Mặc dù có một số bạn bè thân thiết của sư phụ đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi cãi nhau với sư phụ xong thì họ đều giúp đỡ bao che, vì vậy không có vấn đề gì lớn cả.”

“Tóm lại bây giờ chỉ có một số người biết thân phận thực sự của chị, còn nữa…”

“Ừm.” Trình Quang cắn răng: “Vì để che giấu thân phận của chị nên sư phụ hi vọng rằng chị tạm thời trở thành sư tỷ của tôi.”

“... Chị thấy chuyện này ổn không?”

Sau khi hỏi xong những lời này, Trình Quang thật sự kinh hồn táng đảm.

Ban nãy Trình Quang đã nhìn thấy cảnh Khương Yếm thản nhiên cười bước qua bước qua vòng hoa của người lạ và bước lên xe như không có chuyện gì. Yêu quái đúng là quái vật không có sự đồng cảm, cả hành động rất bất kính như giẫm lên vòng hoa cũng làm cho được.

Vậy nên nếu Khương Yếm cảm thấy xưng hô sư tỷ này xúc phạm đến cô thì việc cô gϊếŧ cậu cho vui là việc hoàn toàn hợp lý.

“Được.”

Thu suy nghĩ trở lại, Trình Quang thở hắt một hơi mạnh: “Cảm ơn chị.”

Khương Yếm nhìn Trình Quang vài lần, cô bỗng nói: “Cậu có biết hội Đạo thuật không?”

Hiện tại Trình Quang khá hưng phấn vì đã giữ khá chắc cái mạng nhỏ của mình, cậu vội vàng gật đầu: “Đương nhiên.”

Khương Yếm nở nụ cười. Tên đạo sĩ đó đã lợi hại như vậy thì hẳn đệ tử của ông cũng không kém cỏi.

Khương Yếm đã suy nghĩ rất rõ ràng, nếu tham gia chương trình vì báo ân thì cô không thể làm ra chuyện tiêu cực trong thi đấu, nhưng với năng lực của cô, ngay cả chuyện phân biệt người và quỷ còn khó chứ đừng nói đến chuyện bắt quỷ.

Thực sự là có lòng mà không có sức.

Dưới tình huống như vậy, giải pháp lâu dài là sống sót và tìm kiếm sự giúp đỡ.

“Rất nhiều loại à?” Cô hỏi.

“Vâng.”

Khương Yếm gật đầu: “Đã là đồng môn thì phiền cậu giúp đỡ tôi nhiều hơn.”

Trình Quang: “Vâng.”

Đạt được câu trả lời mong muốn, Khương Yếm lại quay đầu, tiếp tục nhìn trời mưa ngoài cửa sổ.

Trình Quang: “...”

“...?!”

Trình Quang suy tư suốt một đường xem Khương Yếm muốn chỉnh đốn cậu như thế nào.

Thôn Tằm nằm ở một nơi rất hẻo lánh, gần sáng sớm xe buýt mới dừng lại trên đỉnh đồi.

Bởi vì nhiệt độ không khí trên núi thấp nên máy sưởi trong xe đã được bật lên. Khương Yếm ngồi ở vị trí phía trên, trên cửa sổ có một tầng sương mù, nhìn ra bên ngoài cũng chỉ thấy được một vùng mênh mông mù mịt.

Đúng là khá nhàm chán. Khương Yếm đứng dậy rồi hà hơi vào cửa sổ, sau đó lấy tay lau chùi.

Thế nhưng màu trắng không hề biến mất.