Cuối tuần
Chu Kỳ Nham xuống xe, bên ngoài trời đang mưa, tài xế cầm ô cho anh, anh cài cúc áo vest, dùng ngón giữa đẩy nhẹ gọng kính, bàn tay có anh dài rắn rỏi, làn da mỏng nhẳng.
Anh mang trên mình khí chất lạnh lùng và xa cách, dường như có chút xa cách với người lạ
"Tống tiểu thư tới rồi", thư ký Từ ở một bên nhắc nhở.
Mặt anh không chút biểu cảm, chỉ đáp: "Ừ".
Từ Trạch đã theo Chu Kỳ Nham đã được năm năm, từ khi ở nước ngoài cho tới khi về lại Trung Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên anh không phân biệt được khoảng cách xa gần của cô Tống bên cạnh Chu tổng.
Thế nên anh đành phải ngập ngừng đề cập: “Cô Tống sẽ nhập đoàn vào tuần sau và gần đây đang kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của mình. Dù cô ấy nói không cần phục vụ cô ấy nhưng tôi đã liên hệ nhà hàng để làm thực đơn riêng cho cô ấy".
Chu Kỳ Nham dừng lại một chút, hỏi: “Phim điện ảnh hả?”
Mức độ quan tâm này đối với Chu tổng mà nói là đã rất thân thiết rồi.
Từ Trạch hiểu được, xem ra sau này anh cần tiếp tục chú ý đến lịch trình của cô Tống, đáp: “Vâng, là phim điện ảnh, nhân vật nữ chính là do chính đạo diễn Ngô chọn, là phim khoa học viễn tưởng, tuy không có nhiều cảnh nhưng cô ấy diễn rất tốt.”
Tập đoàn Chu Thị trước đây chưa từng tham gia giới giải trí, Chu tổng cũng không để ý nhiều nên nên Từ Trạch giải thích: “Ngô Minh Hàn là một đạo diễn có tiếng trong ngành, thích sử dụng người mới, nhưng người từng đóng qua phim anh ta dù nữ chính hay thậm chí nữ hai hay nữ ba thì sau này đều sẽ nổi tiếng. Khi người đại diện phía cô Tống cạnh tranh vai diễn này cũng không nghĩ lại thuận lợi đến vậy".
Tất nhiên là bản thân cô Tống cũng rất nỗ lực
Ngô Minh Hàn rất ghét việc nhà đầu tư can thiệp vào việc quay phim, hơn nữa ở trình độ của anh cũng sẽ không bị tư bản hạn chế, ngược lại người muốn đầu tư cho anh còn nhiều hơn.
Nhưng……
“Nghe nói bộ phim lần này rất tốn kém, anh ấy còn phát ngôn sẽ làm một loạt phim nên lần này thái độ khá khiêm tốn. Có bên muốn sắp xếp vào một số vai nhỏ sẽ lộ mặt, anh ấy nếu cảm thấy những người đó không ảnh hưởng đến việc quay phim thì cũng sẽ đồng ý. Bên chúng ta cũng đã đầu tư vào đó 20 triệu tệ".
Mức đầu tư cho bộ phim này rất lớn, 20 triệu chỉ là con số tập trung vào việc tham gia.
Chu Kỳ Nham chỉ đáp "Ừ", sau đó nói thêm: "Tìm người thử đánh giá bộ phim, có thể đầu tư thêm vào đó".
Chu Tổng vốn không thực sự can thiệp vào các quyết định của chi nhánh, nhân viên sẽ báo cáo lên và anh chỉ cần ký tên là được.
“Tôi sẽ lập tức cho người đi thực hiện,” Từ Trạch thăm dò thêm: “Có cần đi đường vòng không? Ngài để ý quá nhiều đến cô Tống, người bên dưới có thể sẽ mù quáng chăm sóc cô ấy.”
Những người tài năng trong đoàn đội đều là những chuyên gia thích ứng với hoàn cảnh luôn thay đổi.
"Không cần, tôi đã hứa với bố mẹ cô ấy rằng tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Đó có lẽ là... làm người chống lưng không cần che giấu?
Từ Trạch có chút giật mình, gật đầu: "Vâng."
Trong phòng riêng, Tống Thanh Thư ngồi một mình ở một bên bàn, bên cạnh không có người đại diện cũng không có Tiểu Đoạn, càng chờ lâu, lượng oxy trong không khí càng loãng, cuối cùng cô thậm chí còn cảm thấy bụng quặn thắt và muốn trốn thoát.
[Tống Thanh Thư]: Tớ lo lắng quá, muốn chạy trốn quá đi mất.
[Tiểu Đoạn]: Đó chỉ đơn giản là anh trai của cậu mà. Sao cậu lại hành động như thể đang đi đến nơi hành quyết không bằng á? Hay là do mối quan hệ anh em của hai người có gì đó mờ ám. Dù sao tớ cảm thấy hai người lúc nhỏ đã có gì đó không muốn người khác biết...
[Tống Thanh Thư]: Thôi đi, đừng xỉ nhục tình cảm thuần khiết của tớ dành cho anh trai mình.
Chu Kỳ Nham lớn hơn Tống Thanh Thư năm tuổi, cô nhớ tới lúc anh đến nhà cô lúc mới mười ba tuổi, mới vào cấp hai, từ nhỏ đã cao, cao tới 1 mét 7. Lúc đó Tống Thanh Thư mới tám tuổi, là một đứa nhóc rất dễ có cảm tình và luôn khao khát có anh chị em, cho nên lúc đó Tống Thanh Thư rất bám lấy anh. Thời gian khi anh làm bài tập về nhà, cô sẽ di chuyển một chiếc ghế dài để ngồi một bên, anh làm việc nhà cô cũng sẽ ở bên cạnh, anh ra ngoài gặp bạn học cô cũng nhất quyết đi theo đến mức bạn học anh đều quen biết cô, còn gọi cô là búp bê nhỏ bên người anh.
Khi đó, Tống Thanh Thư tò mò về mọi thứ như một đứa trẻ tò mò và không ngừng đặt câu hỏi, anh tuy vốn ít nói nhưng với cô lại luôn rất bao dung và kiên nhẫn.
Cho nên bây giờ cô bối rối như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, người anh trai thân thiết hơn cả anh trai ruột mà cô từng ngày đêm đồng hành đã hoàn toàn biến mất sau khi ở nhà cô suốt 5 năm, khi đó Tống Thanh Thư còn đang học trung học, cô đã rất đau lòng trong một khoảng thời gian.
Chớp mắt cô tốt nghiệp rồi.
Cảm giác thân thiết vẫn còn đó, nhưng quả thực đã mười nam trôi qua, gặp lại anh giống như gặp một người xa lạ quen thuộc, không thể xóa bỏ bản năng mong muốn được thân thiết, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác xa cách.
Ngay cả việc gọi anh trai cô cũng cảm thấy không phù hợp.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, tim cô đập như trống, khi cô sắp không chịu nổi nữa thì tiếng cửa vang lên.
Cô vô thức quay đầu lại, Từ Trạch giữ cửa cho Chu Kỳ Nham, khẽ cúi đầu, một người đàn ông mặc vest bước vào, cởi cúc áo, ngồi xuống trước mặt cô, ấm áp nói: “Đợi lâu rồi phải không?"
Ánh đèn trong nhà hàng mờ mịt, tạo cho anh một luồng ánh sáng vàng, Tống Thanh Thư đã từng nhìn thấy quá nhiều mỹ nam mỹ nữ trong giới giải trí, nhưng cô không thể không cảm động mà nói rằng dung mạo của anh thực sự vượt trội.
Anh chỉ ngồi như vậy, cô gần như tắt thở.
Chủ yếu là do căng thẳng, cộng thêm nhiều năm không gặp, trên người anh cũng phảng phất nhiều hơn khí chất khiến người khác sợ hãi.
Nếu không phải giọng nói và biểu cảm anh ôn hoà, Tống Thanh Thư cảm giác thật muốn chạy trốn.
Cô lắc đầu: "Không, em cũng... mới tới."
Chu Kỳ Nham "Ừm" một tiếng, sau đó quay đầu hướng Từ Trạch giơ ngón tay lên, Từ Trạch gật đầu rồi đi gọi món ăn lên.
"Từ Trạch nói rằng em sắp nhập đoàn và cần phải kiểm soát chế độ ăn uống, lát nữa đầu bếp sẽ lên thực đơn dành riêng cho em." Chu Kỳ Nham hơi ngả người ra sau, im lặng nhìn cô một lúc: "Em lớn thật rồi".
Câu nói kỳ lạ này là sao nữa đây?
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười: "Vâng."
Cô dậy thì muộn, năm anh rời đi, cô vẫn rất thấp, chỉ cao khoảng 1,5 mét, khi đó Tống Gia Lan mỗi ngày đều gọi cô là giá đỗ nhỏ và cảnh báo rằng cô không thể cao hơn ở tuổi này và sẽ không bao giờ cao thêm nữa trong tương lai.
Nhưng bây giờ cô ấy đã cao 1,7 mét. Cô cao và có đôi chân dài nên stylish vẫn luôn chú ý đến đôi chân của cô.
Sự ngượng ngùng không tả xiết tràn ngập không khí.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng vắt óc cũng không nghĩ ra chủ đề thích hợp.
Thực ra có rất nhiều điều cô muốn hỏi, chẳng hạn như những năm này anh thế nào, sau khi về nhà cha mẹ ruột anh vẫn quen sao? Cha mẹ anh có đối xử tốt với anh không? Nhà họ Chu có phe phái phức tạp, lại có mấy anh chị em có năng lực xuất chúng, có khó khăn gì với anh không...
Nhưng những điều này có vẻ không phù hợp để cô hỏi.
Ngày hôm đó anh đến thăm nhà, bố mẹ cũng không dám hỏi anh quá nhiều.
Sau đó là sự im lặng trong vài phút và bầu không khí trở nên đông cứng.
Chu Kỳ Nham yên lặng nhìn cô, một lúc sau mới mỉm cười: "Lớn lên em không thích nói chuyện nữa à. Anh nhớ hồi nhỏ em khá... hoạt bát."
Người trước mặt vẫn như mười năm trước, nhưng dung mạo không có nhiều thay đổi, cô từ nhỏ đã thanh tú, đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ, đường nét trên khuôn mặt dù thế nào đi nữa cũng hoàn hảo. Lúc trước các trưởng bối cũng thường khen ngợi cô xinh đẹp như vậy có thể làm diễn viên rồi.
Nhưng cô quả thực đã lớn, so với lúc trước ít nhiều cũng có phần trưởng thành hơn, nét phúng phính trên mặt không còn, trở thành dáng vẻ của cô gái trưởng thành, khiến Chu Kỳ Nham cũng không cách nào xem cô như cô em gái nhỏ lúc nào cũng theo sau đuôi mình nữa.
"Em bây giờ vẫn rất hoạt bát, chỉ đã lâu không gặp, có chút không tự nhiên", Tống Thanh Thư thẳng thắn nói, sau đó ngẩng đầu cười với anh.
Nụ cười của cô vẫn như trước, lông mày và đôi mắt cong cong, rất sống động và dễ chịu.
Chu Kỳ Nham khẽ nhếch khóe môi: "Vậy thì gặp em thường xuyên hơn là được đúng không. Em ở công ty vẫn quen chứ? Gần đây anh bận quá, không thể chăm sóc em được. "
Khi đồ ăn được dọn ra, anh nhìn đồ ăn và nhờ người mang đi đĩa phết bơ đậu phộng.
Tống Thanh Thư bị dị ứng với đậu phộng, cô hơi sửng sốt, nhanh chóng nói: "Không sao, ăn một chút cũng không có gì to tát."
Sau đó cô trả lời như đang báo cáo bài tập về nhà: "Mọi thứ đều ổn. Chị Sa Sa rất có trách nhiệm và năng lực. Tiểu Đoạn là bạn cùng lớp của em ở trường đại học và rất tốt với em. Tôi không quen lắm với các nhân viên khác, nhưng mọi người cũng rất tốt với em."
Phòng làm việc cho minh tinh ở một tầng riêng, tất cả nhân viên ở đó đều chỉ làm việc cho cô, tất nhiên không ai dám bỏ bê những giấy tờ do chính ông chủ ký.
Chu Kỳ Nham gật đầu.
Kỳ thật có người đặc biệt báo cáo những chuyện này, anh tựa hồ không để ý tới cô, nhưng đại khái cũng hiểu rõ tình huống cơ bản, chỉ là thấy cô ngượng ngùng nên liền tìm một số chủ đề để làm dịu bầu không khí.
Hai người trò chuyện với nhau, phần lớn thời gian là Chu Kỳ Nham hỏi, Tống Thanh Thư trả lời.
Cuối cùng, Chu Kỳ Nham nói: "Tối nay bữa tiệc, em đi cùng anh nhé."
“Tiệc gì thế?” Tống Thanh Thư trong tiềm thức căng thẳng.
"Điều đó không quan trọng lắm. Chỉ là anh đang thiếu bạn gái đi cũng. Em có phiền không?"
Tống Thanh Thư lắc đầu: "Em đương nhiên không phiền rồi"
Có người gửi thiệp mời, Tiểu Đoạn mở miệng thành hình chữ O: “Không phải rất quan trọng sao…?”
Bữa tối từ thiện thường niên của một công ty tạp chí có sự tham gia của người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp, cũng có rất nhiều người nổi tiếng được mời, nhưng ai cũng là nghệ sĩ hàng đầu với những lời chứng thực xa xỉ, Lâm Sa Sa mới chỉ cách đây vài ngày còn đang nghĩ cách tham dự, dù đã cố gắng xin cho cô một lá thư mời nhưng cuối cùng đã bị huỷ bỏ
Ngoại hình của Tống Thanh Thư cũng rất nổi tiếng trong làng giải trí nơi hội tụ các mỹ nhân, tính cách cũng rất đáng yêu, độ nổi tiếng với khán giả thực ra ngay từ đầu đã rất tốt, nếu không cô sẽ không bị các công ty khác nhắm tới.
Nhưng hiện tại cô chưa đủ địa vị nổi tiếng, bộ phim vừa mới phát sóng có chút tiếng vang, nhưng nữ chính lúc đó lại không được tốt, sau khi phát sóng, cô ấy bị mọi người chế giễu, thậm chí còn bị mua bản thảo chê bai. Lúc đó dù Tống Thanh Thư không phải là người mua những bản thảo này nhưng cô cuối cùng vẫn đắc tội đối phương. Lần này đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc.
Trong giới giải trí vốn là nơi tranh đấu như vậy, cô không sợ đắc tội người khác, nhưng gần đây có quá nhiều hot search, cô sắp gia nhập đoàn của đạo diễn Ngô, cô vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
“Thật không ngờ, cuối cùng cậu không tham gia với tư cách nữ minh tinh mà xuất hiện lộ mặt với tư bản rồi.” Tiểu Đoạn cảm khái thở dài..
Việc Chu Kỳ Nham sẵn lòng tham dự bữa tiệc tối kiểu này vốn đã là cho Vu Tôn thể diện.
Ban tổ chức nhất định phải kính nể anh, đối đãi với bạn nữ đồng hành cùng chắc chắn cũng sẽ không tệ.
"Nhưng hôm nay Từ Băng Băng cũng đi, anh trai cậu đang tìm chỗ cho cậu à?" Tiểu Đoạn chợt nhớ tới.
Lâm Sa Sa mấy ngày nay bận rộn việc này, Thịnh Dương hèn nhát như sợ xúc phạm Từ Băng Băng, Từ Băng Băng căn bản không có ý định gả cho hắn, xem ra cô sẽ từ bỏ cha của con trai mình.
Thịnh Dương mấy ngày nay thể trạng không tốt, thường xuyên tác oai tác oái, đoàn đội của hắn cũng sắp không khống chế được tình hình nữa rồi, chỉ đành tới đâu tính tới đó.
Từ Băng Băng cũng dập tắt tin tức, thậm chí mua tin đồn về Thịnh Dương và Tống Thanh Thư.
Hot search mấy ngày nay như nước sôi, sôi ùng ục một lúc rồi lại sôi ùng ục.
Hai ngày qua, không hiểu sao tâm điểm lại đổ dồn về phía Tống Thanh Thư.
Người ta biết được tên thật của cô là Tống Gia Nghĩa, bố mẹ cô đều là giáo viên tại trường đại học, cô xuất thân từ một gia đình rất bình thường và không liên quan gì đến tin đồn rằng cô là người yêu của một ông chủ lớn hay cô là một công chúa thực thụ của một gia đình giàu có.
Mẹ Từ Băng Băng là giám đốc điều hành của một công ty giải trí, bà bắt đầu sự nghiệp với vai trò người đại diện từ những năm đầu và từng làm cho nhiều tên tuổi lớn. Sau này bà kết hôn với một doanh nhân giàu có rồi hai người hợp lực, vừa có tư bản vừa có nhân mạch.
Trong giới tiếp thị có rất nhiều người biết nội tình nhưng không ai dám tung tin ra vì sợ đắc tội với ông chủ và không thể tồn tại trong ngành, nhưng với Tống Thanh Thư thì họ lại không ngại tung tin đồn thất thiệt.
Tống Thanh Thư sửng sốt một chút: "Chắc không đâu, anh ấy bận như vậy thời gian đâu mà quan tâm đến tớ với ba cái tin đồn đó, anh ấy không măng tớ tớ đã cảm ơn trời đất lắm rồi".