Bầu không khí ám muội bị một tiếng "mẹ nó" của Cố Tứ Dụ phá tan không còn chút nào.
Khi nhận ra tư thế của hai người, Khương Minh Trà vội vàng giãy khỏi l*иg ngực Cố Tứ Diễn, đẩy người ở trước mặt ra.
Cố Tứ Diễn không hề có chút phòng bị nào, bị cô đẩy lảo đảo hai bước.
Cố Tứ Dụ: "..."
Xem đi, cậu đã nói là không thể nào yêu nhau được mà.
Ở chung với nhau, anh trai cậu đều biến thành như vậy, đều bị đồng chí nữ đẩy ra.
Hừ!
Cố Tứ Diễn không thể chịu nổi nữa: "Cút."
Cố Tứ Dụ vẫn sợ anh mình, cậu lập tức chạy đi trong run rẩy.
Cố Tứ Dụ đi rồi, Khương Minh Trà mới nhận ra thì ra cô như đang tự tẩy não mình, đây là chị em, chị em.
Nhưng hình như cô có thể cảm nhận được độ nóng ở cánh tay anh, còn có trái tim đập nhanh của anh.
Nếu là chị em thì anh còn đập nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là do nhịp tim không đều?
Khương Minh Trà cảm thấy rất khát, cô cầm lấy ly trà muốn uống nước.
Kết quả trong ly trà lại trống rỗng.
Người kia vẫn đứng trong phòng không đi, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, hình như cô còn có thể nghe được tiếng hít thở của anh.
Cứu với, sao tiếng hít thở của anh lại gấp gáp như vậy, tiếng vang lớn như vậy, cô cảm giác như là bị anh vây quanh vậy đó.
Tai Khương Minh Trà cũng càng ngày càng nóng, cô cầm ly thủy tinh muốn đi rót một chút nước, đúng lúc để cho mình tỉnh táo hơn.
"Chờ một chút."
Vừa mới đứng lên, chỗ bả vai đã bị một bàn tay vừa to vừa nóng đè lại.
Lòng bàn tay nóng như vậy, Khương Minh Trà cảm giác như bả vai của mình sắp hòa tan.
Cô cứng đờ một chút, bả vai hất nhẹ một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn đi rót nước."
Cố Tứ Diễn dừng một chút, nhắm mắt lại, hít sâu, giọng nói rất khàn: "Chờ một lúc."
Khương Minh Trà: "...???"
Cố Tứ Diễn muốn nói gì đó.
Anh không ngờ là chỉ đến gần ôm một chút, anh thế mà lại...
Có phản ứng.
Bản thân Cố Tứ Diễn cảm thấy mình thật biếи ŧɦái, cảm thấy rất có lỗi với cô, không dám để cho cô biết.
Nhưng có những người, lúc cần thì không nhìn thấy được, lúc không cần thì mắt tốt đến kinh ngạc.
Cô chỉ liếc mắt một cái thế nhưng lại nhìn thấy cảnh đó!
Nhưng cũng không thể trách cô được.
Do nó quá bắt mắt.
Sao có thể nhô lên cao như vậy?
Cô nói xong thì nhận ra hình như có gì đó không đúng, nhưng vẫn chưa nhận ra là không đúng chỗ nào.
Bây giờ nhìn thấy thì đã hiểu ra.
Cái này cũng... Quá ấy rồi.
Cô cố gắng thu hồi tầm mắt, nhưng cô đột nhiên trừng to hai mắt, cũng bật ra tiếng kêu kinh ngạc trong vô thức làm cho Cố Tứ Diễn biết cô nhìn thấy rồi.
Biết cô nhìn thấy nhưng anh lại càng kích động hơn.
Cố Tứ Diễn muốn tìm thứ gì để che một chút.
Nhưng vừa cầm vào thì anh đã đơ người ra, Khương Minh Trà cũng trợn tròn mắt.
Thứ anh đang cầm là qυầи ɭóŧ mà cô mặc ngủ buổi tối!
Cô định lát nữa sẽ đi tắm nên đã chuẩn bị quần áo xếp sẵn ở bên giường.
Kết quả ai ngờ...
Cố Tứ Diễn bỏ lại không được mà cầm thì cũng xấu hổ.
Anh cảm thấy không thể để cho Khương Minh Trà đi, nếu bây giờ anh không giải thích rõ ràng thì có thể sẽ hiểu lầm rất to.
Anh cố gắng ổn định hơi thở rồi nói: "Minh Trà, cô đừng hiểu lầm, tôi sẽ giải thích với cô, cho tôi một chút thời gian."
Trước đó anh vẫn gọi đủ họ tên cô, bây giờ đột nhiên chỉ gọi tên cô.
Khương Minh Trà che mặt, như vậy thì muốn cô không hiểu lầm như thế nào đây!!!