Cùng bị dỗ dành, không ít người của công xã đều chạy tới báo danh.
Lọt vào mắt của mẹ Cố thì chỉ có mấy người.
Trong đó đương nhiên bao gồm Khương Minh Mai.
Mẹ Cố sầu, sao lại có nhiều người như vậy.
Cái này cạnh tranh quá lớn!
Với lại chuyện hôm nay bọn họ xảy ra ầm ĩ cùng thanh niên trí thức bên công xã cũng biết.
Bí thư công xã phiền không chịu được, trực tiếp buông lời: Hai phát thanh viên, một thanh niên trí thức, một người là dân bản xứ của công xã.
Lần này hai bên đều yên lặng.
Nhưng mà mẹ Cố không bình tĩnh.
Mặc dù bà ấy cảm thấy con dâu của bà ấy điểm nào cũng tốt, nhưng mà chỉ có một vị trí lại có nhiều người cạnh tranh như vậy!
Tỉ lệ đến lượt Khương Minh Trà quá nhỏ.
Khương Minh Trà ngược lại không khẩn trương.
Người đã từng kinh qua thi viên chức giáo viên, thi đậu trường có tiếng, trong thời gian ở trường thành tích số một chuyên ngành, tham gia đầy đủ các loại hoạt động tình nguyện, tham gia rất nhiều cuộc thi tranh tài, lấy được suất trao đổi sinh viên do nhà nước tài trợ 100% trong khi cả lớp chỉ có hai suất.
Đợi khi cô bắt đầu làm truyền thông, người trong giới truyền thông đã "nước tràn thành lụt".
Nhưng cô vẫn có thể nghĩ cách giành được sự chú ý, từ đó đi đầu xu thế.
Bản thân có đủ bản lĩnh, đủ cố gắng thì không sợ gì hết cả, cô luôn luôn rất có lòng tin lại có can đảm thử.
Cho nên khi mẹ Cố khó chịu, Khương Minh Trà ngược lại có thể ổn định tâm thần trấn an mẹ Cố.
"Không sao cả, nhiều người chứng minh phát thanh viên đúng là công việc tốt, mấy ngày nay cháu cố gắng một chút, luyện tiếng phổ thông nhiều một chút, nói không chừng sẽ đậu thì sao?"
"Lại nói, thi không đậu cũng không mất gì, ngược lại nếu đậu thật thì đó chính là may mắn nhặt được của hời."
Điều này cũng đúng.
Nghe cô nói vậy, trái tim mẹ Cố từ trên cao đến giữa không trung, "Đúng đúng đúng, con nói có lý."
"Vậy hôm nay con nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cũng đừng đi làm việc, đừng mệt nhọc!"
Khương Minh Trà cười tủm tỉm gật đầu, "Đều nghe thím."
Mẹ Cố nhịn không được cười một tiếng.
Hai thằng nhóc thối trong nhà, đứa này bướng hơn đứa kia.
Bà ấy thèm đứa con gái ngoan ngoãn mềm mại không biết đã thèm bao lâu rồi.
Hiện tại rốt cục có, mẹ Cố lại không nhịn được, đắc ý sờ lên đầu Khương Minh Trà, lén lút nhỏ giọng nói: "Được, trong nhà có mật ong, đợi lát nữa chuẩn bị cho con chút nước mật ong, thấm giọng để nói!"
Cố Tứ Dụ ở một bên nghe nói như vậy lập tức nhảy dựng lên, "Mẹ con cũng muốn!"
"Muốn cái gì mà muốn, mẹ không phải mẹ con, đừng có gọi mẹ!"
Mẹ Cố bị con trai gào to mồm dọa cho nhảy một cái, tức giận trừng cậu, "Tuổi đã lớn cũng không biết trầm ổn một chút."
Cố Tứ Dụ không hiểu sao bị công kích vẻ mặt sững sờ, nhìn về phía anh cả nhà mình, "Anh, em…"
"Anh không phải anh của em."
Cố Tứ Diễn nói xong, ôm củi đã được bổ xong vào phòng bếp, "Con đi ra ngoài một chuyến."
Cố Tứ Dụ không dám tin, cuối cùng nhìn về phía Khương Minh Trà ngồi ở một bên tưới nước cho gà ăn, "Chị dâu."
Mẹ nó!
Tiếng chị dâu này khiến Khương Minh Trà giật mình, bầu nước trên tay cũng thiếu chút hắt ra ngoài.
Mẹ Cố gần đây trồng rau lên đất phần trăm nhà mình.
Linh tuyền có tác dụng bồi dưỡng, gà uống linh tuyền đẻ trứng càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, bây giờ trong nhà mỗi người đều có thể ăn được trứng gà.
Hi vọng rau xanh cũng thế.
Rau xanh được tưới linh tuyền mọc càng nhanh, cũng mọc càng tốt hơn, cảm giác rất ngon, ăn còn tốt cho sức khỏe.
Cả nhà mẹ Cố đều đối xử với mình tốt như vậy, Khương Minh Trà cũng hi vọng bọn họ đều khỏe mạnh.
Vốn dĩ tưới linh tuyền đã có chút chột dạ, bị Cố Tứ Dụ kêu một tiếng như thế, thật sự là bị dọa sợ.
"Sao... sao thế?"
Cố Tứ Dụ nhăn nhó một chút, "Không có gì."
Nói xong cũng đi.
Khương Minh Trà: "..."
Đột nhiên liền hiểu được lúc mẹ Cố đối mặt với cậu liền nổi nóng.