Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Người Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

Chương 27

Chu Vĩnh Quang phát bực xong liền thấy Khương Minh Trà đến đây.

Tin tức Cố Tứ Diễn cưới vợ, cô vợ còn mỗi ngày chu đáo đưa cơm cho anh đã sớm truyền khắp công xã.

Trước đó không có nhìn kỹ, hôm nay chợt nhìn thấy, cô vợ này của Cố Tứ Diễn không thua kém thanh niên tri thức trong thành là bao.

Nghĩ đến thanh niên trí thức, ánh mắt Chu Vĩnh Quang sáng lên, "Lão Cố, vợ cậu nói tiếng phổ thông thế nào?"

Ngày đó lãnh đạo nói để bọn họ tuyển một nhân viên phát thanh, bí thư công xã thuận miệng nói một câu: "Đâu cần phải tuyển, công xã chúng ta chọn bất kỳ người nào mà chả được."

Hiện tại chính là cày bừa vụ xuân, mọi người đều bận bịu vô cùng.

Hiện tại bảo đi tuyển một nhân viên phát thanh, đây không phải là chậm trễ công việc hay sao!

Nhưng chính câu nói này, nói xong cũng bị lãnh đạo phê bình.

Dùng nhiều tiền lắp đặt trạm phát thanh là vì cái gì, chính là vì để cuối năm lúc tính công điểm dùng một chút sao?

Đương nhiên là không rồi.

Trạm phát thanh xây dựng đàng hoàng, tìm phát thanh viên có văn hóa, có đôi khi đọc bản thảo hay cái gì đó, nâng cao giác ngộ của mọi người, hun đúc tình cảm sâu đậm của mọi người thì tốt bao nhiêu?

Cho nên, tiếng phổ thông nhất định phải tốt, đây là lãnh đạo người ta cố ý nhấn mạnh!

Cố Tứ Diễn nhìn anh ấy một cái, "Tốt hơn cậu."

Chu Vĩnh Quang: "..."

"Khụ, cái kia, đồng chí Tiểu Khương, tiếng phổ thông của cô thế nào?"

Khương Minh Trà để giỏ trúc ở một bên, giả bộ như nghe không hiểu ý tứ của anh ấy: "Cũng tạm được."

Có đôi khi, người khác chủ động muốn đưa một vật cho bạn.

Bạn từ chối mấy lần hoặc là tỏ vẻ không có hứng thú cho lắm, đối phương tám chín phần mười sẽ cứ bám lấy.

Nhưng nếu như bạn theo ý của anh ta thì anh ta lại không nghĩ như vậy.

Lớn lên ở cô nhi viện, bản lĩnh khác không có.

Nhưng bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện vẫn phải có.

Vừa rồi quan sát, cô biết Chu Vĩnh Quang chính là loại người này.

Quả nhiên, thấy giọng điệu của cô rất bình thản, giống như không phải cảm thấy rất hứng thú, Chu Vĩnh Quang liền càng thêm hăng hái, hận không thể hiện tại lập tức lôi kéo Khương Minh Trà đến công xã báo danh!

"Đây làm sao gọi là tạm được chứ? Tốt như vậy cơ mà! Tiêu chuẩn như vậy cơ mà! Nếu như cô không đến trạm phát thanh, đó thật là tổn thất của cô!"

Lúc này tất cả mọi người đều nói tiếng địa phương, mặc dù tiếng địa phương chỗ bọn họ không khó hiểu, ngoại trừ ngữ điệu và mấy từ phát âm không giống ra, những từ khác đều không khác mấy.

Nhưng cẩn thận lắng nghe thì vẫn không giống nhau.

Cũng ví dụ như Khương Minh Trà, lúc này cô trực tiếp dùng ngữ điệu tiếng phổ thông nói chuyện.

Ba chữ ngắn ngủi thôi nhưng Chu Vĩnh Quang hận không thể đập đùi, lại là người địa phương, tiếng phổ thông lại tốt, còn là vợ của Cố Tứ Diễn.

Nếu là Khương Minh Trà thật sự nhận được công việc này thì anh ấy cũng coi như là có ân tình với Cố Tứ Diễn.

"Đồng chí Tiểu Khương, cô và chồng cô thương lượng với nhau một chút đi, đi làm ở trạm phát thanh khẳng định sẽ tốt hơn làm việc trong ruộng."

Với điều kiện của công xã bọn họ, một tháng có thể sẽ trả hơn mười đồng.

Nhưng dù sao cũng tốt hơn làm việc kiếm công điểm!

Khương Minh Trà biết Chu Vĩnh Quang là bởi vì Cố Tứ Diễn mới làm như thế, liền hỏi thăm nhìn về phía Cố Tứ Diễn.

Cố Tứ Diễn từ bên trong giỏ trúc lấy ra khăn mặt được Khương Minh Trà dùng nước giếng làm ướt nhẹp sẵn, khẽ vuốt cằm: "Cô muốn thử không? Muốn thì đi thử xem, trước báo danh, giành vị trí."

Chu Vĩnh Quang: "..." Báo danh thôi còn hỏi đến hỏi đi!

Có cần đến mức đó sao? !

Một ánh mắt, một câu hỏi, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy ê răng.

Sau khi xác nhận Khương Minh Trà báo danh, Chu Vĩnh Quang liền vô cùng thức thời đi trước.

Ngày thứ hai, tin tức trạm phát thanh tuyển người liền truyền ra.

Mẹ Cố nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên chính là lại để những thanh niên trí thức kia được lợi rồi.