Trà Xanh Em Gái Nhỏ Nằm Thắng Trong Niên Đại Văn

Chương 44: Những Chuyện Thường Ngày (1)

Nhóm Dịch: 1 0 2

Hạ Đào nói xong liền đi tới, ngồi xổm xuống, im lặng nhìn họ chơi cờ.

Cả hai người đều có trình độ không tệ, chơi qua chơi lại, Hạ Đào xem say mê.

Đại khái chơi đến ván thứ ba, lần lượt có người trở về, Hạ Đào ngước mắt nhìn thấy Cao Lệ, khuôn mặt đó đen sì, xem ra là đang tức giận.

Cao Lệ trên đường đi cứ chửi Lý Hưởng, giống như một tên cướp, bà ta vất vả lắm mới kiếm được chưa đến hai đồng, kết quả bị cướp mất một nửa!

Bà ta càng nghĩ càng tức, khi nhìn thấy Hạ Đào đang ngồi xổm ở đó xem kỳ hạn tiếp theo, thì càng tức giận hơn.

Nếu không phải con nhóc chết tiệt này dính lấy, thì mình đã không đến HTX, không đến HTX thì băng cát-sét cũng không bị mất, nói đi nói lại, đều tại Hạ Đào!

"Hạ Đào!"

Bà ta giận dữ bước tới, giơ tay muốn kéo Hạ Đào, kết quả Hạ Đào khéo léo né tránh, khiến Cao Lệ suýt nữa ngã sõng soài, Hạ Đào còn chớp mắt vô tội, nhìn bà ta, "Dì sao vậy, không sao chứ?"

Cao Lệ quát lớn: "Con chạy lung tung cái gì? Ta tìm con nửa ngày, con vẫn còn nhỏ không à, sao không chào hỏi một tiếng đã đi ra ngoài!" Rõ ràng là bà ta định mượn đề tài này để trút giận.

Hạ Đào sao có thể cho bà ta cơ hội này, lập tức ấm ức bĩu môi, khuôn mặt vốn non nớt, lúc này trông càng đáng thương hơn, "Dì, cháu không chạy lung tung mà, cháu thấy dì đi ra ngoài, HTX đông người như vậy, cháu gọi dì, dì cũng không để ý đến cháu, cháu đợi dì ở cửa HTX rất lâu, không thấy dì đến, cháu nghĩ chắc dì đi đổi trứng rồi, quên mất cháu, cháu mới đến bên xe này đợi."

Bên kia chú Vương bị quấy rầy liền quay lại, chậm rãi nói: "Con bé này đợi ở đây một lúc rồi, may mà không phải trẻ con, nếu không thì cũng không biết đi đâu để đợi cháu."

"..."

Khuôn mặt Cao Lệ đỏ bừng, lập tức cũng hiểu rằng sự tức giận của mình bùng phát ra trước mặt người ngoài trông rất kỳ lạ, cho dù Hạ Đào thực sự chạy lung tung, thì có tính là gì? Cô bé đã mười bảy tuổi, không phải trẻ con bảy tám tuổi, cũng không bị lạc hay gì cả, mình hét lớn như vậy rất kỳ lạ.

Bà ta nhận ra ánh mắt của những người khác nhìn mình, lập tức thu lại vẻ tức giận, nở một nụ cười gượng gạo: "Làm sao có thể quên cháu, chủ yếu là có quá nhiều người, dì tưởng cháu đi theo sau dì, kết quả đổi đồ xong người đã không thấy đâu, làm dì hoảng sợ, không sao là tốt rồi."

Cao Lệ nói xong liền đi về phía xe, quay người lại, sắc mặt u ám vô cùng.

Hạ Đào này chính là sao chổi, dính vào cô ta là xui xẻo!

Hạ Đào biết rằng Cao Lệ bây giờ chắc hẳn rất khó chịu, biết đâu trong lòng đang chửi mình, cứ chửi đi, còn khó chịu hơn nữa ở phía sau.

Nửa giờ sau, những người khác ở làng Thủy Điền cũng đi ra, đi sau cùng là những thanh niên trí thức.

Hạ Đào liếc mắt nhìn, phát hiện Triệu Xuân Hiểu không có ở đó, cũng không biết có phải bị Vương Quyên quấn lấy hay không.

Cùng lúc đó, những thanh niên trí thức đó cũng nhìn thấy Hạ Đào.

Thiếu nữ mười bảy tuổi, không cần trang điểm nhiều cũng có thể đẹp đến mức khiến người ta phải dõi theo, huống chi là người có làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp như Hạ Đào, chỉ đứng dưới ánh nắng mặt trời, giống như toàn thân được bao phủ bởi một lớp ánh sáng, rực rỡ như hoa đào vào mùa xuân, khiến người ta không khỏi nhìn cô ấy.