Cô Dâu Của Tổng Tài Mua Được

Chương 12: Không dứt được em 

Lâm Mộng Phạn ngắm nhìn bữa ăn tối thịnh soạn mà cảm thán, đúng là người có tiền, bữa tối thịnh soạn kiểu này vẫn hấp dẫn hơn so với bữa cơm đón năm mới của gia đình bình thường.

Tạ Tâm Du từ núi Linh Đài trở về, kéo tay cô nói đi cầu nguyện, Lục Văn Hàn ở bên cạnh nghe theo lời vợ.

Lục Tư Hàm không muốn nghe thêm điều gì nữa, cô bé nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn rồi oán trách Lục Lương Triết, ăn cơm không mấy vui vẻ, trong đầu dường như đang nghĩ gì đó.

Sau ba bốn lần mời gọi, Lục Lương Triết từ trên lầu đi xuống, tóc vẫn chưa khô hẳn, cơ thể tỏa ra một hương thơm mới, chắc vừa mới tắm xong.

“Một ngụm canh trước khi ăn rất tốt cho dạ dày, nào uống thìa canh trước đi!” Tạ Tâm Du đưa bát canh đến trước mặt Lâm Mộng Phạn.

Mọi người trong nhà đều chưa từng được đối xử như thế này, chỉ có cô ấy mới được Tạ Tâm Du quan tâm như vậy, điều này khiến Lâm Mộng Phạn vừa mừng lại vừa lo.

“Cảm ơn mẹ!”

“Cả ngày đứng bục giảng, chắc con rất mệt. Mau uống khi còn nóng, tốt cho cổ họng” Tạ Tâm Du lại đưa bát canh đến trước mặt Lâm Mộng Phạn.

“Cô ta có gì cực khổ chứ, giảng viên đại học một tuần lên lớp không đến chín tiết!” Lục Lương Triết bĩu môi mỉa mai.

Sắc mặt Tạ Tâm Du ngay tức khắc sầm lại, trầm giọng nói: “Không cực khổ vậy con đi làm thử xem, con tưởng thời đại bây giờ trẻ con dễ dạy bảo sao?”

“Đúng vậy, sinh viên đại học của chị dâu tuổi tác so với chị dâu cách biệt không lớn, nghĩ đã thấy khó dạy bảo rồi” Lục Tư Hàm ở bên cạnh hùa theo.

Liếc nhìn con trai một cái, Tạ Tâm Du cười híp mắt: “Được rồi, chúng ta đừng phản đối anh con nữa, nó chỉ đang ngưỡng mộ dẫn đến ghen tị thôi.”

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Mộng Phạn nghiêm túc thưa: “Bố mẹ, tuy con không về nhà mẹ đẻ lại mặt ba hôm, nhưng cuối tuần này chúng con vẫn muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến”

“Các con sao?” Tạ Tâm Du tưởng mình đang nghe nhầm.

“Dạ, chúng con cùng đi”

Không đợi Tạ Tâm Du có phản ứng gì, Lục Tư Hàm bên cạnh đã có chút kích động đứng ngay dậy: “Không phải em nghe nhầm chứ, đây là lần đầu tiên ư. Anh à, vợ chồng anh thực sự cùng đi sao?”

Cô bé này đúng là quá kích động rồi nên không để ý tới ánh mắt mang tính cảnh cáo của Lục Lương Triết.

Không hề phủ nhận, cũng xem như Lục Lương Triết đã thừa nhận chuyện này rồi. Không khí trên bàn ăn trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, cả nhà đều vui mừng không khép được miệng cười, chỉ có một mình Lục Lương Triết sa sầm mặt.

Anh vẫn nóng nảy như trước, cứ nghĩ đến chuyện mình đã dính bẫy của Lâm Mộng Phạn, bất luận thể nào anh cũng không nuốt trôi cục tức này.

“Mẹ à, cao tăng trên núi Linh Đài rất giỏi, mẹ không biết chị dâu lợi hại biết bao!” Lục Tư Hàm khoe khoang.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Tâm Du trở nên hào hứng, đặt đũa trên tay xuống bàn.

Nhìn qua Lục Lương Triết, Lục Tư Hàm ghé sát bố mẹ nói khẽ: “Chiều nay lúc con và chị dâu nói chuyện về anh đã bị anh con nghe thấy. Nếu theo tính khí của anh, có lẽ bọn con sẽ thảm lắm, anh sẽ không tha cho con và chị dâu, chỉ sợ hừ một cái sẽ khiến con sợ chạy đi mất dép”

“Chị dâu con không biết làm những gì, cũng không biết dùng chiêu gì mà có thể khiến anh con cùng về nhà đẻ” Tạ Tâm Du đoán trước điều con gái muốn nói.

“Không thể nào!” Lục Tư Hàm nghĩ mãi không ra, Lâm Mộng Phạn rốt cuộc dùng cách gì, khiến bản thân anh trai kì quái của cô bé lại nghe theo lời vợ đến thế.

Tạ Tâm Du mặt mày hớn hở: “Lần đầu tiên gặp mặt chị dâu con, mẹ đã có dự cảm, anh trai con lần này sẽ không ly hôn nữa đâu.”

Sau bữa tối, bởi vì Lâm Mộng Phạn phải chuẩn bị lên lớp, tiết học của các nghiên cứu sinh lại rất quan trọng, nên cô định xin phép lên phòng trước nhưng bị Tạ Tâm Du giữ lại.

“Con qua đây, mẹ có chuyện muốn nói”

Lâm Mộng Phạn tuy không hiểu lắm nhưng vẫn nhanh chóng bước tới bên cạnh mẹ chồng.

Người hầu ở một bên đưa ra một chiếc hộp nhỏ bằng vải nhung.Tạ Tâm Du mở ra, bên trong là chiếc vòng ngọc bích rất giá trị, sáng lấp lánh phát ra từ chiếc vòng.

Bà cầm chiếc vòng lên ngắm nghía, cảm thán: “Đây là chiếc vòng gia truyền, đã qua nhiều thế hệ, từ khi mẹ chính thức về làm dâu nhà họ Lục, mẹ chồng của mẹ đã tặng nó cho mẹ. Đến bây giờ, mẹ giao nó cho con, từ nay về sau con hãy giữ gìn cẩn thận và hãy tăng nó cho con dâu của con”

Nói qua lại một hồi, bà Tạ đeo chiếc vòng ngọc bích lên tay Lâm Mộng Phạn.

Hành động của bà đều khiến mọi người rất ngạc nhiên.

2

Lục Lương Triết tỏ ra không hài lòng: “Mẹ, vật gia bảo bà nội đưa cho mẹ, sao mẹ lại tùy tiện đưa cho người khác chứ?”

Liếc nhìn con trai, Tạ Tâm Du trả lời: “Bà nội con dặn mẹ hãy giao lại cho cháu dâu của bà”

“Cháu dâu của bà không chỉ một mình cô ta, dù gì mẹ cũng không thể tùy ý cho cô ta được!” Lục Lương Triết bực tức nhìn Lâm Mộng Phạn.

Ánh mắt rõ ràng như vậy, đang đe dọa cô không được nhận, nếu không cô sẽ không xong với anh.

Tạ Tâm Du không quan tâm đến ánh mắt của con trai, đắc ý: “Những người đó đều là nhất thời, lần này mới là lâu dài. Mẹ vừa nhìn đã thấy, cô ấy sẽ trở thành người vợ cuối cùng của con”