Lục Tư Hàm vừa rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng trở lại, cô không dám quay đầu lại, chỉ im lặng chờ đợi lông tố từ người đàn ông phía sau sắp kéo đến.
Mỗi giây chờ đợi trôi qua như dày vò cô, cũng chẳng rõ bao lâu rồi, một âm thanh lạnh lùng phát ra từ phía sau: “Trở về phòng!”.
Không hỏi gì nhiều, Lâm Mộng Phạn theo Lục Lương Triết quay trở về phòng
Lục Lương Triết nới lỏng cà vạt, hỏi: “Cô muốn biết về tôi lắm à?”
“Ừm!” Lâm Mộng Phạn khẽ gật đầu, trả lời thành thật
Nghe xong, Lục Lương Triết nhướn mày: “Muốn biết gì về tôi ư? Hay là cô yêu tôi rồi”
“Điều này không thể nào!”
“Tốt nhất là không nên yêu tôi, đừng trách tôi không cảnh báo cô trước, sự tò mò của cô có thể gϊếŧ chết chính bản thân cô đấy, nếu không muốn bị dày vò sau khi kết hôn với tôi, tốt nhất cô hãy từ bỏ ý định tìm hiểu con người tôi đi” Lục Lương Triết cởϊ áσ khoác quăng lên ghế sofa.
“Anh quả tự mình đa tình rồi, ai mà chẳng có lòng tò mò, điều này với việc yêu một người là hai việc hoàn toàn khác. Huống hồ chuyện tình cảm tương lai đâu ai nói trước được, nói không chừng chính anh lại yêu tôi trước thì sao?” Lâm Mộng Phạn khẽ nhếch môi.
Nụ cười mỉa mai của Lục Lương Triết giống như vừa nghe được câu chuyện cười
nhạt nhẽo.
“Tôi sẽ yêu cô? Ồ! Thật không biết cô làm sao có thể tự tin kiêu ngạo như vậy, cô nghĩ bản thân là tiền bạc sao?”
“Tôi không phải tiền bạc, trên thế giới này, người không yêu tiền còn rất nhiều. Nhưng việc một người yêu một người, tiền bạc cũng không thể chi phối, chỉ cần vẫn còn sống trên đời này, mọi việc đều có thể xảy ra!”.
Lâm Mộng Phạn đứng ngay ngắn trước mặt Lục Lương Triết, ánh mặt trời chiếu nghiêng người khiến cô gái trong căn phòng buồn bã này đẹp tựa như thiên thần.
Trong mắt người đàn ông có chút ngạc nhiên, anh định nói gì đó nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại bất ngờ reo.
Lâm Mộng Phạn liếc nhìn số điện thoại đang gọi đến, rồi quay sang nhìn Lục Lương Triết, không nói gì, đi thẳng vào phòng cô.
“Mộng Phạn, khi nào các con mới về nhà, ta và bố con đã sắp xếp ổn thỏa rồi” Tiếng bà Từ Nhược Hoa qua điện thoại dường như có ý thăm dò.
Lâm Mộng Phạn trả lời qua loa: “Sắp tới kì nghỉ sau kết hôn, mà gần đây công việc ở trường đại học lại rất bận, không biết có thể xin nghỉ phép hay không?”
“Hay là đợi đến cuối tuần đi, về muộn chút cũng không sao, đừng để người ta nói nhà chúng ta không có khuôn phép, con thấy như thế có phải không!” Giọng nói của Từ Nhược Hy qua điện thoại vui mừng.
Từ Nhược Hoa đã cho rằng sau ngày cô được gả đi, cuộc sống hôn nhân của cô sẽ chẳng vui vẻ, hạnh phúc nên mới cố ý gây khó dễ cho cô. Người ta rõ ràng đã cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô không thể không tiếp nhận.
Từ khóe miệng cô nở một nụ cười nhạt nhẽo, giọng cô vẫn thản nhiên: “Tất nhiên rồi, vậy cuối tuần này chúng con sẽ về!”.
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "chúng con”, Từ Nhược Hoa muốn xem cuộc sống khổ sở của cô, nhưng cô lại muốn giả vờ thể hiện bộ mặt tốt nhất trước mặt bà ta. Nhớ lại kể từ khi bước chân vào cửa nhà họ Lâm, cô đã thề rằng, sẽ không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người phụ nữ này.
Cúp máy, Lâm Mộng Phạn dựa dựa vào cửa, hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó quay người đi ra ngoài.
“Có muốn đánh cược với tôi không?” Lâm Mộng Phạn hỏi với vẻ mặt cương quyết
Lục Lương Triết đang xem điện thoại ngẩng đầu lên hơi ngạc nhiên: “Cược cái gì?”
“Anh ghét phụ nữ, sẽ không yêu người phụ nữ nào, cũng sẽ không nảy sinh tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào đúng không?"
“Đúng! Thế thì sao” Lục Lương Triết bị điện thoại xuống, nét mặt có chút khó hiểu
“Vậy chúng ta đặt cược đi, xem tôi có thể khiến anh có cảm giác với tôi không?”
Lục Lương Triết cười chế nhạo: “Muốn dụ dỗ tôi? Đừng quên ngày hôm đó, cô đã cởi sạch đồ rồi mà tôi vẫn không phản ứng gì!”.
Lâm Mộng Phạn cười khinh bỉ: “Tôi không thèm dùng thủ đoạn bì ổi đó!”
“Vậy cô định dùng thủ đoạn gì?” Câu nói của Lâm Mộng Phạn khơi dậy sự tò mò của anh.
“Chuyện này anh không cần biết, tóm lại anh dám cược không?”
“Cô tự tin mình sẽ thắng sao?” Lục Lương Triết lại nhướn mày
“Đúng thế. Tôi tự tin như vậy đấy”.
Thời khắc này hoàn toàn đã khơi dậy tính tò mò của Lục Lương Triết. Anh đứng dậy thương lượng với người phụ nữ trước mắt: “Nếu cô thua thì sao?”
“Nếu tôi thua, không cần anh đuổi tôi cũng sẽ tự rời đi” Lâm Mộng Phạn trực tiếp nhắc đến việc anh muốn nói. Sau đó nói tiếp: “Còn nếu như tôi thắng, chủ nhật tuần này anh phải cùng tôi về nhà họ Lâm”.