Cho dù cô rất muốn thoát khỏi nhà họ Lâm nhưng nghĩ đến việc bỗng dưng chuyển tới sống ở một nơi xa lạ, Lâm Mộng Phạn vẫn chưa kịp thích nghi.
Cô xoay tới xoay lui, cả đêm mơ màng ngủ không yên giấc. Trời vừa sáng thì đã tỉnh dậy, muốn ra ngoài rửa mặt thì sợ làm ồn ảnh hưởng Lục Lương Triết, cho nên ngồi ở trên giường nghịch điện thoại, đợi anh ta tỉnh dậy.
Phòng tuy nhỏ nhưng lại có một cánh cửa sổ be bé để cô có thể nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng sớm hắt lên người cô làm cô làm cô cảm thấy ấm áp, làm cô cảm thấy được ánh rạng đông của chính mình đang dần lóe lên, làm lòng cô tràn đầy năng lượng.
Mặt trời mới leo lên bầu trời được một mẩu thì có tiếng gõ cửa phòng.
Giọng nói vô cảm, trầm thấp của Lục Lương Triết vang lên: “Dậy theo tôi xuống lầu”
“Được.” Lâm Mộng Phạn mở cửa.
Không liếc cô lấy một cái, Lục Lương Triết xoay người ra ngoài, tựa như là lãnh đạo ra lệnh.
Đi theo Lục Lương Triết xuống tầng đã thấy bố mẹ anh ta đã sớm ngồi ngay ngắn trên sofa, miệng mỉm cười.
Lâm Mộng Phạn biết nhà cao cửa rộng, nhiều khuôn phép, vợ chồng son sẽ dâng trà cho người lớn trong nhà. Quả nhiên, bọn họ vừa xuống thì người giúp việc đã mang nước trà đi tới.
Cô không chút do dự đi tới giữa hai người lớn rồi quỳ xuống, sau đó bưng trà cao hơn đầu, cung kính nói: “Bố, mời bố uống trà”
Lục Văn Hàn mừng rỡ nhận chén trà, nụ cười trên mặt càng tươi: “Được, được, được”
Uống xong chén trà, Lục Văn Hàn lấy phong lì xì dày cộp ở bên mình đưa cho Lâm Mộng Phạn.
Cô cũng biết đây là phép tắc bèn không từ chối nhận lấy.
Cô bưng chén trà lần nữa đưa đến trước mặt Tạ Tâm Du: “Mời mẹ uống trà”
Tạ Tâm Du tươi cười ra mặt nhận lấy chén trà uống một ngụm rồi vội vàng đỡ Lâm Mộng Phạn dậy, cũng nhét phong lì xì lớn vào trong tay cô: “Mẹ uống trà con dâu chín lần, chỉ có con hiểu khuôn phép thế này.”
tôi, đỡ bà lại cho rằng tôi “đùa” với cô cả đêm không ngủ?