Trong phòng khách ở biệt thự, Lâm Mộng Phạn vuốt trán. Nước mắt cá sấu của Từ Nhược Hoa đã rơi một tiếng trước mặt cô nhưng lớp trang điểm trên mặt bà ta vẫn chưa bị ảnh hưởng là bao.
“Mộng Phạn, chắc con cũng biết công ty của bố xảy ra chuyện. Từ sau khi bên tài vụ ôm tiền bỏ trốn, công ty bố con bị khủng hoảng kinh tế, tất cả chủ nợ giờ đều đến đòi nợ. Nếu như không trả được, bố con sẽ phải ngồi tù!”
“Muốn tôi làm thế nào?” Lâm Mộng Phạn cắt ngang bà ta khóc lóc, cô không muốn lãng phí cuộc đời mình ở trên loại người thế này.
Từ Nhược Hoa ngay tức khắc ngưng khóc lóc, vẻ mặt bi thảm nói: “Chỉ cần con có thể gả cho đại gia Lục Lương Triết thì nhà chúng ta có thể vượt qua cơn nguy này. Chỉ là..”
Bà ta dừng lại một chút, đánh mắt cho Lâm Văn Thạch.
Lâm Văn Thạch hiểu ý: “Bố biết là bên ngoài luôn đồn đại những điều không hay về anh ta, để con gả cho anh ta hơi thiệt thòi cho con. Nhưng mà bố đã tiếp xúc với anh ta, anh ta không chỉ có ngoại hình tốt mà còn trọng tình trọng nghĩa, rất có trách nhiệm. Bố thấy anh ta cũng là người đàn ông không tệ”.
Tuy là Lâm Mộng Phạn đã sớm quen với việc bọn họ bất công với cô nhưng mà trái tim của Lâm Mộng Phạn vẫn nhói lên trong vô thức. Lừa cô, nói một người máu lạnh, vô tình thành một người trong tình trọng nghĩa. Cho dù mạng của cô là Lâm Văn Thạch cho nhưng mà cô trước giờ chưa từng cảm thấy, ông ta có tư cách làm một người bố.
“Anh ta ly hôn đã tảm lần sao?” Lâm Mộng Phạn không chớp mắt lấy một cái. Sống một cuộc sống của kẻ ăn nhờ ở đậu, cô đã sớm quen với việc giấu cảm xúc vào bên trong.
Từ Nhược Hoa xoa xoa nước mắt gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng kéo tay của cô: “Khổ con rồi, mẹ thấy thẹn trong lòng. Nhưng mà Duyệt Ái còn nhỏ, trong nhà chỉ có thể hy vọng ở con."
Lâm Mộng Phạn trong lòng hừ lạnh một tiếng, còn nhỏ sao, nhỏ một tiếng so với cô
thôi.
Năm đó hai người phụ nữ có bầu cùng lúc, do Từ Nhược Hoa gây gổ nên mẹ của cô sinh sớm. Cô vốn phải sinh muộn lại sinh sớm trước mấy tiếng. Vì thế mà người mà vốn
là con cả thành con thứ, mà cô vốn là con thứ lại thành con cả.
Cũng là con gái nhà họ Lâm nhưng mà từ trước tới nay chưa phút nào có được đổi đãi như con gái nhà họ Lâm.
“Được, tôi đồng ý” Lâm Mộng Phạn giấu mọi suy nghĩ vào trong lòng, gật gật đầu.
“Hả! Con đồng ý rồi?” Từ Nhược Hoa chưa kịp chuẩn bị tinh thần, kinh ngạc thốt lên.
Hai vợ chồng họ kinh ngạc há hốc miệng, không ngờ rằng cô đồng ý nhanh gọn thế. Vốn định kỳ kèo thêm, nếu như mà cô không chịu đồng ý thì sẽ chia cho cô một phần mười tiền sính lễ, xem ra giờ không cần nữa.
“Bố mẹ tốn công nuôi tôi, cũng đến lúc tôi nên làm cho nhà này chút gì” Vẻ mặt và giọng nói của Lâm Mộng Phạn đều hờ hững, thờ ơ.
Từ Nhược Hoa sờ đầu Lâm Mộng Phạn, môi run run vì hưng phấn: “Chồng à, ông nhìn đi. Thật không hổ là con gái nhà họ Lâm, hiểu chuyện hơn người khác biết bao. Sau
này Duyệt Ái còn cần học con nhiều mới được”
“Đúng thế, đúng thế. Con là chị gái hiểu chuyện, nghĩ cho đại cục” Lâm Văn Thạch
hưng phấn xoa xoa hai tay.
Hôm nay là ngày thứ năm nhà họ Lục tổ chức buổi tiệc gặp mặt. Từ Nhược Hoa mời thợ trang điểm tới ăn diện cho Lâm Mộng Phạn, yêu kiều mà không lẳиɠ ɭơ, thanh khiết không dính bụi trần.
Sáng sớm cả nhà đã tề tụ đầy đủ ở cửa biệt thự đưa tiễn Lâm Mộng Phạn.
“Những lời mẹ nói, con còn nhớ không?” Từ Nhược Hoa trông còn căng thẳng hơn người tham gia là cô.
“Ừm, nhớ rồi” Lâm Mộng Phàm mặt không biểu cảm.
“Cố lên, chúng ta tin con nhất định sẽ làm được” Từ Nhược Hoa VỖ VỖ vai cô.
Xe từ từ lăn bánh, Từ Nhược Hoa còn không yên tâm bám vào cửa sổ dặn dò: “Nếu như không thành công thì bố con phải ngồi tù, nên trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được qua loa. Nhớ lời mẹ nói với con, học mấy chiêu câu trai của mẹ đẻ con năm đó. Chỉ cần thành công, không từ bất kỳ thủ đoạn nào”
Mặt Lâm Mộng Phàn vẫn còn vẻ bình tĩnh nhưng mà ở chỗ không ai thấy, tay cô đã siết chặt.