Nữ Chính Bệnh Kiều Yêu Tôi Rồi

Quyển 1 - Chương 4: Phu nhân hèn nhát x Thư ký tài giỏi (4)

Nói tới đây, nội tâm Mạc Sanh không nhịn được mà trợn trắng mắt, cái hệ thống khỉ gió gì thế này, không phân cho nàng thành một người phụ nữ độc lập hiện đại, mà lại phân cho nàng một nguyên chủ trong đầu toàn mấy thứ tư tưởng phong kiến lạc hậu.

“Thứ mà tôi muốn, sẽ tự mình giành lấy.” Trong đôi mắt của Lâm Hành Ca, những vòng xoáy đen như sâu không thấy đáy, nhưng bên môi lại khẽ mỉm cười: “Đêm đã khuya, phu nhân nghỉ ngơi sớm đi.”

Mạc Sanh nhìn Lâm Hành Ca, tim đập thình thịch, có chút hoảng hốt thất thần.

Trước khi nàng rời đi, bỗng quay đầu lại nhìn Lâm Hành Ca, trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo: "Cô đừng tưởng rằng ở Khâu gia một đêm là có thể thay đổi cái gì, phụ nữ muốn leo lên giường con trai tôi nhiều lắm, không nói đến việc ngay trước mắt tôi cô có thể tìm được cơ hội hay không, mà chỉ nói cho dù cô có thành công, thì chẳng qua cũng chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi!"

Khoan đã, đây có phải là miệng của mình không vậy trời?! Sao lại nói mấy lời dễ khiến người ta tức điên thế này?! Lại còn không xin ý kiến mình nữa?!

Hệ thống tốt bụng trả lời: [Ahihi, nếu trạng thái tinh thần của ký chủ không tập trung thì cơ thể sẽ tự động chuyển sang chế độ được ủy thác quản lý đó nha!]

[Chuyện quan trọng như vậy, sao không nói sớm với tôi hả?!] Mạc Sanh tức đến mức đầu óc như ngừng hoạt động.

Mười giây sau.

Hệ thống: [Nhắc nhở ấm áp, nếu ký chủ còn không tập trung lại thì sắp chọc giận mục tiêu nhiệm vụ rồi đấy.]

“…Tốt nhất là cô cứ ngoan ngoãn làm thư ký của cô đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa, nếu không tôi sẽ—”

Khi Mạc Sanh phục hồi lại tinh thần từ cuộc đối thoại với Hệ thống, miệng của nàng vẫn đang không ngừng “bla bla bla” mà không chịu sự kiểm soát.

Nhìn sắc mặt của Lâm Hành Ca càng lúc càng âm u, nàng vội vàng nở nụ cười cứng đơ, tay trái khẽ phẩy bên miệng: “Ây da! Dì chỉ đùa thôi, đùa thôi, con đừng để bụng!”

"Phu nhân yên tâm, tôi đối với con trai của ngài một chút cũng không có hứng thú. Một ngày nào đó, ngài sẽ biết tôi thật ra muốn cái gì."

Không biết vì sao, khi Mạc Sanh nhìn vào đôi mắt của Lâm Hành Ca, nàng có cảm giác như mình đang đi trong làn sương mù dày đặc, tìm mãi mà không thấy lối ra. Đi đến tận cùng, nàng cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vùng hoang vu trống trải, bất lực và tuyệt vọng.

Mãi cho đến khi nhân vật nguy hiểm đó biến mất khỏi tầm mắt, Mạc Sanh mới nắm chặt lấy lan can gỗ bên cạnh, thở ra vài hơi, cảm giác cận kề cái chết này, đúng là “kí©ɧ ŧɧí©ɧ” quá đi mà.



Nửa đêm.

“A a a a a!” Một chuỗi tiếng thét chói tai kinh hãi vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có.

Quay ngược thời gian về năm giây trước.

Trong giấc ngủ, Mạc Sanh chép miệng, trở mình một cái, cánh tay vắt ngang lên thứ gì đó.

Một giây sau, nàng bật dậy từ trong lớp chăn nhung màu rượu vang, chật vật ngã trên thảm, lăn lốc một vòng, lùi về phía sau.

Chính xác mà nói là vừa lăn vừa bò về phía sau.

Người còn lại trên giường mở đôi mắt ngái ngủ, chậm rãi ngồi dậy, mái tóc rối xõa xuống bờ vai, nghiêng đầu một cách uể oải: “Phu nhân làm sao thế?”

Ánh đèn ngủ đầu giường có phần lờ mờ, Mạc Sanh chỉ nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ trên giường. Mãi đến khi đối phương cất tiếng, nỗi sợ “nghĩ rằng mình gặp phải ma” của nàng mới chuyển thành sự kinh hãi “còn đáng sợ hơn gặp phải ma”.

“Sao, sao cô lại ở đây?!” Năm ngón tay của Mạc Sanh bấu chặt vào thảm, cố gắng khiến giọng mình bớt run rẩy.

“Phu nhân nghĩ sao?” Lâm Hành Ca nhìn thẳng vào Mạc Sanh, kéo chăn ra, để lộ đôi chân thon dài, làn da trắng còn hơn cả tuyết.