Xuyên Nhanh: Cá Mặn Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 10: Chưởng môn và sư huynh đều yêu ta

Hắn ta còn chưa nghĩ xong, đuôi mắt khẽ động, tầm mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bộ quần áo thuần trắng.

Người nọ tựa hồ cũng nhận ra tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, sát ý lạnh như băng nhất thời đập vào mặt.

“Yêu chủ, Thiều Vân Thâm đến rồi, lên không?” Đại hán cùng một số thủ hạ cung kính chờ đã lâu liếʍ liếʍ khóe môi, một bộ tùy tiện lúc nào cũng có thể làm một trận lớn.

Tất nhiên bọn họ đã có chuẩn bị nên mới dám nói như thế, toàn bộ người trong tòa nhà này đều là của bọn họ, nếu thật sự đánh nhau thì ai sợ ai còn không biết đâu.

Yêu chủ đưa tay tùy ý vẫy vẫy: "Không được, tiểu bảo bối của ta chịu không nổi cảnh đánh nhau."

Đại hán ngay lập tức liền hiểu được lần này hợp lại mai phục coi như vô ích rồi.

Lúc trước Yêu chủ còn hăng hái chuẩn bị đi bắt cóc đệ tử của Thiều Vân Thâm, nói muốn mai phục bọn họ làm lớn một trận.

Kết quả.

Chỉ vậy thôi sao?

Đây là bắt cóc một tiểu tổ tông về thì có.

Không hiểu sao Bạc Nhu lại cảm thấy ánh mắt đại hán nhìn nàng có chút vặn vẹo, nhưng khi nàng nhìn lại thì phát hiện gương mặt kia đã bị chòm râu che kín, đen đỏ đen đỏ lẫn lộn với nhau.

Đại Hán, đừng nói, rất đáng yêu.

“Phi Nhiễm.” Giọng nói lạnh như băng xuyên thấu vào màng tai mỗi người.

“Đừng có gọi ta, ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi.” Yêu chủ khoát khoát tay áo, với vẻ mặt không nỡ, hắn ta xoay người sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu: "Bảo bối, nàng thật sự không đi theo ta sao?”

Bạc Nhu vội vàng lui về phía sau mấy bước với mong muốn rời khỏi tay nam nhân, nhưng nàng không nghĩ bước chân mình quá kích động nên đã trực tiếp đυ.ng vào l*иg ngực phía sau, nàng còn chưa kịp sờ cái ót thì đầu đã được một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Nàng quay đầu liền nhìn thấy Lục Cảnh Lăng đang thu tay về.

“Đi đường nhìn kỹ một chút.” Lục Cảnh Lăng lạnh nhạt nói.

Dường như xoa đầu nàng là một động tác rất bình thường, gương mặt hắn không có chút phản ứng nào.

Phi Nhiễm thừa biết người này đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên, tính tình bạo ngược đang làm loạn trong lòng muốn được thoát ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạc Nhu đang quét về phía bên này, hắn ta lại có thể kìm nén mà nhẹ nhàng cười với nàng.

“Chúng ta sẽ gặp lại.” Phi Nhiễm nhẹ nhàng nói.

Lần sau gặp lại, hắn ta nhất định sẽ không do dự mà bắt nàng đi.

Cho nên hãy chờ một chút đi, tiểu bảo bối.

Hắn ta vừa dứt lời, thân thể liền giống như bị gió thổi mà biến mất tại chỗ, toàn bộ yêu khí trong toà lầu và những yêu quái vừa rồi đều không còn.

Phảng phất như thể nơi này chưa từng có người vậy.

Lục Cảnh Lăng thấy bọn họ đều biến mất cũng nhẹ nhàng thở ra, thân thể căng thẳng lúc này cũng được thả lỏng, hắn thu hồi thanh kiếm của mình, sau đó ôm lấy vòng eo mềm mại bay xuống lầu.

Bạc Nhu còn chưa kịp phản ứng thì mũi chân đã chạm đất, trước mắt hiện lên một cái bóng, nàng chợt nghe tiếng Bạch Niệm Niệm lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh có bị thương hay không? Đây chính là Yêu chủ Phi Nhiễm, sao huynh lại xúc động như vậy? Ta đã nói đi báo cho sư phụ trước để người ra quyết định nhưng huynh nhất định không nghe, huynh xem, không phải Bạc Nhu vẫn bình an vô sự hay sao, đến vết xước nhỏ cũng không có.”

Nói xong, nàng ta nhìn thấy vết máu trên cánh tay Lục Cảnh Lăng thì vội vàng hít một hơi nói: "Vết thương có phải đã nứt ra rồi không, để ta xem."

“Không cần.” Lục Cảnh Lăng né tránh bàn tay của nàng ta rồi đi tới trước mặt người nam nhân áo trắng thấp giọng nói: "Sư phụ."

Thiều Vân Thâm ừ một tiếng, tầm mắt nhìn về phía Bạc Nhu đang đứng ở phía xa xa, bởi vì cúi thấp đầu nên diện mạo của nàng nhìn không quá rõ ràng, nhưng có thể cảm nhận được nội lực của nàng yếu như lời Bạch Niệm Niệm nói.

Bạc Nhu lại lui về phía sau vài bước cách bọn họ một khoảng xa, sau đó liền cúi đầu với ý muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại.

Sao nàng còn chưa bay màu nhỉ, kỳ này người qua đường được sống lâu như vậy sao?

Nàng rất không hiểu.

“Bạc Nhu.”

Bạc Nhu nghe được có người gọi mình cũng ngẩng đầu nhìn lại, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng chính là trường bào trắng noãn, tiếp theo đó là khuôn mặt tiên nhân như viên ngọc thô nằm trong băng tuyết không ăn khói lửa, không nhiễm bụi trần.

Tiên nhân dùng đôi mắt băng lam không hề có tình cảm nhìn nàng, sau đó nói: “Từ nay về sau, mỗi ngày, ngươi hãy đến môn hạ của ta học tâm pháp, ta sẽ là người giám sát ngươi.”

Bạc Nhu nghe lời này như sét đánh ngang tai, nàng từ từ mở to hai mắt.

Cái gì!!

Thời gian bắt cá vui vẻ nhất của nàng sẽ biến mất như vậy sao!

Đừng mà!!

Trời ơi!

Làm ơn buông tha cho người qua đường Giáp đáng thương này đi!