Xuyên Nhanh: Cá Mặn Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 7: Chưởng môn và sư huynh đều yêu ta

Nhìn Bạc Nhu đi tới đi lui, bỗng nhiên lại bước chậm lại, nàng giống như một con ốc sên nhỏ bò lê từng chút từng chút trên đường, Lục Cảnh Lăng thuận theo tầm mắt của nàng nhìn về phía người thợ thủ công đang kéo nước đường vẽ tranh, trước quầy hàng có mấy đứa trẻ líu ríu nhìn vô cùng hăng say.

Lục Cảnh Lăng thấy trong mắt nàng lóe ra ánh sáng không khác mấy so với những đứa trẻ kia, rõ ràng nàng đang cực kỳ thèm muốn.

Hắn dừng bước chân nói với Bạch Niệm Niệm ở một bên: "Trong thành có thứ muội muốn mua, chúng ta vất vả lắm mới tới được đây, giờ muội muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần câu nệ."

Có lẽ đây là lần đầu tiên được sư huynh chiếu cố nên Bạch Niệm Niệm có chút kinh ngạc, kỳ thật nàng ta cũng muốn đi tiệm son phấn xem một chút, chỉ là ngượng ngùng không dám nói với sư huynh.

Trăm triệu lần không nghĩ tới sư huynh lại chủ động mở miệng, Bạch Niệm Niệm liền nói: "Vậy sư huynh có muốn mua cái gì không?"

“Muội chỉ cần đi thôi, không cần quản ta làm gì.”

Thấy Lục Cảnh Lăng nói như vậy, Bạch Niệm Niệm liền ngượng ngùng cười, sau đó xoay người bỏ đi thật xa. Nàng ta nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp để trở về gặp sư huynh, cho hắn một phần kinh ngạc.

Chờ Bạch Niệm Niệm đi xa, Lục Cảnh Lăng nhìn thoáng qua Bạc Nhu đang đi lề mà lề mề, hắn liền trực tiếp cất bước đi về phía người làm đường.

“Cho ta một bức tranh đường.”

Bạc Nhu chậm rãi đi tới, nàng chỉ muốn ngửi thêm một chút hương vị ngọt ngào kia thôi, đi nhanh quá sẽ không thể ngửi được.

Nàng vừa ngẩng đầu nhìn sang bên kia, thì thấy một thiếu niên áo đen gầy gò đi tới đây.

Là Lục Cảnh Lăng.

Trái tim Bạc Nhu đập liên hồi vì sợ.

Là nàng đi quá chậm nên Lục Cảnh Lăng tới cảnh cáo nàng sao?

Những hình ảnh giống như đòi nợ của lần đi xuống núi hiện lên trong đầu nàng, chỉ là mới phát được một nửa thì người nọ đứng ở trước mặt nàng, đưa bức tranh đường trên tay mình tới trước mặt Bạc Nhu.

Hành động này đã đập tan những hình ảnh kia trong đầu cô.

Nàng nhìn nhìn bức tranh làm từ đường, sau đó lại nhìn nhìn thiếu niên mặt lạnh trước mặt, cẩn thận lên tiếng: "Sư…. Sư huynh?"

Là của nàng sao, Lục Cảnh Lăng muốn cho nàng ăn kẹo?

Một tiếng sư huynh mềm mại khiến trong lòng Lục Cảnh Lăng căng thẳng hơn, hắn tiến lên mở bàn tay nàng ra, sau đó nhét bức tranh đường vào tay nàng nói một câu khô khan: "Cho muội."

Bị giọng nói khô cứng lãnh đạm của thiếu niên dọa sợ, đến mức Bạc Nhu theo bản năng nắm chặt cây gậy nhỏ trong tay, vì thế mà nàng không thể thấy được vành tai thiếu niên nổi lên màu hồng nhạt.

Nàng nhìn bức tranh đường trong tay, nước đường được ánh mặt trời tô điểm giờ càng thêm lấp lánh.

Lục Cảnh Lăng đợi nửa ngày cũng không thấy Bạc Nhu động đậy thì định hỏi tại sao còn chưa ăn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy giọt nước trong suốt vẫn đọng lại trong mắt nàng.

Đây là, khóc rồi?

“Muội…” Lục Cảnh Lăng há miệng ra muốn nói nhưng không biết nói cái gì mới được, ngoài mặt thì lạnh lùng mà trong lòng lại rối như tơ vò, không biết vì sao nàng lại khóc.

Thẳng đến khi Bạc Nhu cảm giác khóe mắt ướŧ áŧ của mình bị lau đi, nàng giương mắt liền nhìn thấy trên đầu ngón tay của thiếu niên đang rút về có một giọt nước sáng lấp lánh.

“Khóc cái gì?” Giọng nói của Lục Cảnh Lăng vẫn rất lạnh lùng nhưng cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Bạc Nhu nắm chặt cây gậy nhỏ trong tay, run rẩy nói: "Không, không có gì."

"Chỉ là… Đã lâu không có ai đối tốt với ta như vậy."

Từ khi lên làm ký chủ của hệ thống cá mặn đến giờ, cuộc sống hằng ngày của nàng nếu nói giảm nói tránh thì là bình thường, nhưng nếu nói thật thì chính là nhạt nhẽo vô vị, không ai nhớ rõ nàng thích cái gì, không ai nói nàng cần làm gì, không ai biết nàng muốn cái gì.

Vì trên thực tế, bọn họ không ai để ý đến nàng.

Cho nên dù biết người trước mắt chỉ là một nhân vật của thế giới này và cũng là một người có vai trò quan trọng trong quá trình hoàn thành nhiệm nhưng nàng vẫn rất cảm động.

Nghe được lời nói của Bạc Nhu, Lục Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, hắn không biết quá khứ của Bạc Nhu như thế nào nhưng lúc nghe nàng nói ra những lời này mà vẫn có thể bình thản như vậy thì trong lòng vẫn có chút xúc động.

“Dễ dàng cảm động như vậy sẽ rất dễ bị người ta lừa.” Ngoài miệng thì Lục Cảnh Lăng nói như vậy nhưng trong lòng đã sớm định ra kế hoạch khi trở về sẽ điều tra thân phận của Bạc Nhu như thế nào.

Dù sao hắn đối với nàng......

Bạc Nhu nhẹ nhàng cắn một miếng đường, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng.

Nàng nheo mắt lại hưởng thụ.

Mẹ từng nói, nếu buồn thì ăn ngọt, ăn ngọt sẽ khiến người ta vui vẻ hơn. Cho nên sau này mỗi lần nhớ mẹ, nàng đều ăn đồ ngọt.

Dần dần, hành động này lại trở thành thói quen.

“Cám ơn sư huynh.” Bạc Nhu lui lại mấy bước, nhẹ nhàng khom người về phía Lục Cảnh Lăng.

Giọng nói mềm mại của nàng khiến Lục Cảnh Lăng mềm lòng không ít, vừa định nói gì đó thì đã thấy nàng ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với mình: "Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."

Bởi vì nhiệm vụ vẫn phải làm.

Cũng bởi vì hắn là nam chính.

Lục Cảnh Lăng thấy Bạc Nhu nói xong liền lùi lại mấy bước, tách mình ra xa, cô lập bản thân như trước đây.

Giống như con rùa đen vừa mới chuẩn bị thò đầu ra lại rụt mình vào trong vỏ.