Xuyên Nhanh: Cá Mặn Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 5: Chưởng môn và sư huynh đều yêu ta

“Không cần.” Bạc Nhu kéo cái chân kia về phía sau nhưng tiếc cho nàng là mắt cá chân nàng đã bị ngón tay của hắn nắm chặt bên trên, bởi vậy nàng muốn tránh cũng không tránh được.

Bạc Nhu hết cách chỉ có thể không ngừng giằng co với hắn, không ngừng duy trì tư thế của mình, nếu hắn bất động thì nàng cũng bất động theo, nếu người trước mặt di chuyển, nàng cũng di chuyển.

“Sư huynh?” Bạch Niệm Niệm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị sau đó tiến lên đỡ lấy Bạc Nhu rồi nói: "Ta đỡ muội nghỉ ngơi một lát, nếu chân bị trật thì không cần cậy mạnh, để ta xem cho muội."

Nàng ta nói xong liền ngồi xổm xuống định trị liệu cho Bạc Nhu, nhưng ngay lập tức đã bị Lục Cảnh Lăng chặn tay lại: "Muội vừa trị mới liệu xong, bây giờ lại dùng thêm nữa chắc chắn sẽ mất sức."

Sắc mặt của Bạch Niệm Niệm ửng đỏ, thế mới biết sư huynh bình thường lạnh lùng vì sao hành vi vừa rồi lại khác thường như thế.

Thì ra là đang quan tâm nàng ta sẽ kiệt sức.

“Không có gì, lại nói đến, nếu ta xảy ra chuyện thì không phải còn có sư huynh sao.”

Bạch Niệm Niệm càng nói về sau càng nhẹ: "Sư huynh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ta."

Bạc Nhu nhìn bầu không khí đầy bong bóng phấn hồng của hai người này mà trong lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường rồi ngồi ăn hạt dưa xem kịch cho đã.

Nhưng mà!

Vị công tử này có thể buông chân nàng ra hay không đây!

Cô khó chịu giật giật chân, Lục Cảnh Lăng cho rằng nàng đau liền buông mắt cá chân của nàng ra.

Bạc Nhu vừa thở phào nhẹ nhõm muốn rời xa nơi này liền phát hiện bên hông có một bàn tay đi ngang qua, một giây sau đã trực tiếp nhấc nàng lên.

Nàng cuống quít leo lên bờ vai của hắn, tầm mắt bối rối nhìn về phía Bạch Niệm Niệm, sau đó lại phát hiện tay của mình đang sờ soạng bờ vai của hắn thì lại vội vàng buông tay ra.

Lục Cảnh Lăng lắc lắc nàng vài cái lại làm nàng sợ tới mức vươn tay ôm trở về.

"Ta…… Ta có thể tự đi." Bạc Nhu nhỏ giọng nói bên tai Lục Cảnh Lăng, hơi thở mềm mại của nàng theo nhịp khẩn trương chậm rãi nhào vào một bên tai của Lục Cảnh Lăng.

Thiếu niên không trả lời mà chỉ nghiêng nghiêng lỗ tai để nàng không thể nhìn thấy vành tai đang đỏ lên của mình.

Thấy Lục Cảnh Lăng không đáp, Bạc Nhu bắt đầu giãy giụa, sau đó mông liền bị vỗ nhẹ một cái.

“Cánh tay ta vẫn đang bị thương.”

Vốn nghe xong những lời này đã xấu hổ vì làm người ta bị thương, bây giờ bị vỗ mông lại càng xấu hổ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu đỏ bừng, nàng không dám động đậy nữa.

Hắn hắn hắn hắn!

Thế mà!

Biếи ŧɦái!

Đáng ghét!

Lục Cảnh Lăng cũng chỉ tùy tiện vỗ một cái chứ không nghĩ nhiều, giờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạc Nhu đã biến thành màu đỏ, ngay cả cái cổ trắng nõn cũng đỏ bừng.

Nhớ tới xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay vừa rồi.

Tức thì…

Vành tai lại càng đỏ hơn.

Mặc dù biết sư huynh làm vậy là vì muốn tốt cho mình, không muốn để mình bị kiệt sức nhưng khi Bạch Niệm Niệm nhìn thấy sư huynh ôm Bạc Nhu thì trong lòng vẫn không cảm thấy thoải mái hơn là bao.

Bạc Nhu trước kia cũng không nhu nhược như bây giờ, cứ động một chút là bị thương.

Quả nhiên khi trở về, nàng ta vẫn nên nói chuyện với sư phụ về chuyện để Bạc Nhu chăm chỉ tu luyện mới được, ít nhất cũng không thể để nàng kéo chân nàng ta.

Bạc Nhu còn không biết vận mệnh sau này của nàng đã bị Bạch Niệm Niệm định đoạt, nàng vẫn còn đang lạc trôi trong suy nghĩ về những món ăn ngon giấu trong khe hở dưới sàn nhà.

Tốc độ lên núi của bọn họ mặc dù chậm hơn xuống núi một chút nhưng lúc này cũng đã đi đến Lâm Thành - vùng phụ cận của núi Già Lam, chỉ cần đi qua Lâm Thành là bọn họ đến nơi rồi.

“Sư huynh, huynh mệt sao? Bằng không chúng ta nghỉ ngơi một chút, ta thấy bên kia có một quán trà." Bạch Niệm Niệm chỉ vào quán trà nhỏ cách đó không xa nói.

Nghe được Bạch Niệm Niệm nói như vậy, không đợi Lục Cảnh Lăng hưởng ứng, Bạc Nhu tỏ thái độ trước: "Ta…. Ta mệt rồi."

Thanh âm mềm mại của thiếu nữ mang theo hơi thở khϊếp sợ, mềm mại gãi gãi trong lòng thiếu niên.

Lục Cảnh Lăng nhìn nàng mấy lần để chắc chắn rồi mới khom lưng nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

Chân vừa chạm tới mặt đất, Bạc Nhu đã giống như bươm bướm được thả bay, khập khiễng vội vàng tìm một góc bàn trà ngồi xuống.

Sau khi trở lại bầu không khí quen thuộc, Bạc Nhu mới vừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã có người ngồi xuống trước mặt.

Một người kỳ lạ.

Mùa hè nắng chói chang lại đi mặc một chiếc áo choàng màu đen trùm đầu rộng thùng thình chỉ để lộ ra chiếc cằm trắng như tuyết và đôi môi đỏ hồng.

Nóng như thế mà không ngại.

Mặc dù là người xa lạ không quen biết gì nhưng Bạc Nhu chỉ muốn yên lặng ngồi im ỉm im ỉm trong góc mà thôi.

Nàng vừa định đổi vị trí ngồi thì thấy tiểu nhị đã bưng trà tới đặt trước bàn mình, nàng đành phải dừng lại ý nghĩ muốn đổi vị trí, thay vào đó là nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn."

Giọng nói của nàng trầm thấp, mềm mại, rơi vào trong tai người ta như là bồ công anh bay nhẹ nhàng trong gió, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.