Xuyên Nhanh: Cá Mặn Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 2: Chưởng môn và sư huynh đều yêu ta

Hấp Huyết Yêu nghe được giọng của nàng ta thì càng thêm phẫn nộ gào thét đánh tới tấp về phía Bạc Nhu.

Bạc Nhu khẩn trương lặng lẽ nhắm mắt che giấu đi cảm giác đau đớn, trong lòng nàng đã sớm nghĩ ra lời cảm khái nếu phải đi nhận cơm hộp rồi.

Hệ thống cá mặn này chỗ nào cũng tốt, chỉ là thời gian thông báo quá ngắn, mỗi lần thông báo xong không đợi nàng hưởng thụ hay suy nghĩ xong đã bắt nàng đi nhận cơm hộp.

Hơi thở tanh hôi xộc thẳng lên mũi phả vào trong tai, xì một tiếng phát ra âm thanh nghèn nghẹt như tiếng vũ khí sắc bén đâm vào xương, sau đó có một lực kéo truyền đến, đầu Bạc Nhu đυ.ng vào vách tường cứng rắn.

Nàng xoa cái trán cảm tưởng như đã không có cảm giác gì, lúc này Bạc Nhu mới phát hiện trán nàng không đυ.ng phải vách tường mà là l*иg ngực.

Nàng sững sờ ngẩng đầu liền nhìn thấy cánh tay của thiếu niên đã bị xé một lỗ lớn đang chảy máu liên tục, mà kiếm trong tay nam nhân vẫn đang cắm ở cổ họng của Hấp Huyết Yêu, Hấp Huyết Yêu mở to đôi mắt vẫn còn có dư sức sau đó vươn móng vuốt bén nhọn vào người nàng, Lục Cảnh lại đâm sâu thêm, lúc này nó mới đi chầu ông bà.

Tay kia của Lục Cảnh Lăng nắm chặt một bên hông của nàng, nhìn thấy biểu tình giật mình của nàng cũng chỉ liếc mắt một cái: "Sao lại không né tránh?"

"Sư huynh!" Bạch Niệm Niệm vội vàng chạy tới lo lắng nói: "Sư huynh, huynh không sao chứ!"

Nhìn thấy vết rách loang lổ máu trên cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Niệm Niệm rất nhanh liền trắng bệch, thiếu chút nữa đã rơi lệ: "Sư huynh đừng sợ, ta trị liệu cho sư huynh."

Nàng ta nói xong, bàn tay liền hiện lên một luồng ánh sáng trắng nhu hòa, ánh sáng trắng bám vào trên miệng vết thương không bao lâu, vết thương bị xé rách kinh khủng liền kết vảy.

Dù sao cũng là nữ chính, có bàn tay vàng vừa to vừa giá trị là chuyện bình thường, có thể chất chữa lành trị liệu cũng không có gì ghê gớm.

Bạc Nhu đứng xa xa nhìn khung cảnh ấm áp kia, Bạch Niệm Niệm trị liệu cho Lục Cảnh Lăng, nàng cũng là người biết giữ khuôn phép nên im lặng làm nền cho nữ chính.

Tuy rằng được cứu mà trong lòng có chút bối rối cùng nghi hoặc nhưng Bạc Nhu vẫn nhớ rõ chuyên trách của mình, lúc không có đất diễn thì đừng nói chuyện.

Lục Cảnh Lăng nhìn Bạc Nhu đứng ở phía xa xa, nhớ tới mỗi lần xảy ra chuyện gì nàng cũng đều đứng ở rất xa hoặc là chui vào trong góc như vậy, gần như chưa bao giờ nói chuyện, luôn trầm mặc giống như con rối.

"Sư huynh còn có chỗ nào khác bị thương không? Vừa rồi nguy hiểm như vậy, sư huynh không nên tùy tiện động thủ." Bạch Niệm Niệm nói lời oán giận, mà sắc mặt nàng ta không tốt lắm.

Trị liệu rất hao phí nội lực, cho nên mỗi lần trị liệu xong, Bạch Niệm Niệm đều phải mất khá nhiều thời gian để nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Lăng kéo một mảnh vải quấn quanh cánh tay: "Xử lý xong chuyện của yêu ma hút máu rồi, chúng ta về đi."

"Nhưng sư huynh vừa mới bị thương thôi mà, huynh không định tu dưỡng thêm sao?"

Bạch Niệm Niệm nhìn vết thương bị hắn quấn lung tung mà trong lòng rất bất mãn: "Dù gì huynh cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi, sư môn lại chưa có chuyện gì lớn cần tới huynh."

Nàng ta đưa tay định tháo miếng vải Lục Cảnh Lăng vừa quấn xong ra và quấn lại lần nữa nhưng lại bị Lục Cảnh Lăng né tránh.

Lục Cảnh Lăng vòng qua nàng ta đi ra ngoài cửa, trước khi bước ra khỏi phòng, hắn còn nhìn Bạc Nhu đang đứng ở một góc cúi đầu xuống một cái.

Đối với chuyện nam nhân của nữ chính cứu mình một mạng, đây là lần đầu tiên Bạc Nhu trải qua, cho nên nàng cũng không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt.

Bất kể nàng có suy nghĩ như thế nào thì sự thật vẫn là sự thật, Lục Cảnh Lăng chính là ân nhân cứu mạng, chỉ có điều, hắn vì cứu nàng nên mới bị thương, chuyện này khiến tình cảnh như thêm ngượng ngùng.

Cho nên trên đường về nghỉ ngơi, Bạc Nhu lấy ra một chút linh quả đỏ rực từ trong nhẫn dự trữ rồi đi về phía Lục Cảnh Lăng đang ngồi trên tảng đá lớn.

Bạc Nhu làm cá mặn quá lâu giờ không biết phải chủ động giao tiếp với người khác như thế nào, cho nên nàng đứng cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Cuối cùng, Lục Cảnh Lăng không chờ nổi đành phải mở mắt nói với cô: "Muội muốn làm gì?"

Bạc Nhu run rẩy đưa linh quả trong lòng bàn tay ra nhẹ giọng nói: "Rất ngọt …"

Giọng nói của nàng tuy rằng rất nhỏ, phải nói là rất nhỏ nhưng lại khiến cho con người ta khó có thể bỏ qua, giống như mật ong ngọt ngào rơi vào cổ họng, trơn bóng ngứa ngáy.

Hầu kết Lục Cảnh Lăng giật giật, trong lòng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc nhưng vẫn nhận lấy linh quả, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ mới bừng tỉnh lại.

Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng thì thiếu nữ liền rút tay về trước, sau đó chạy chậm lại đến một góc hẻo lánh.

Hắn nhìn linh quả đỏ rực trong tay, trong đầu cứ thế vang lên hai chữ “rất ngọt” mà thiếu nữ vừa nói, ma xui quỷ khiến thế nào lại cắn một cái.

Chất lỏng tản ra trong miệng, vị ngọt nồng đậm của nước linh quả tản ra trên vị giác.

Quả nhiên… Rất ngọt.