Đợi cả bốn người sửa soạn lại xong thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, suốt cả quá trình chỉ có Thẩm Trạch nói chuyện, Trịnh Giai Ý lâu lâu sẽ tiếp vài câu, Cổ Nhật Trường Minh vẫn im lặng còn Trịnh Cảnh Bình thì luôn nấp sau lưng sư phụ.
Tất cả quyết định đi đến chỗ của Yêu Thụ Vạn Năm. Nhưng tới khi Trịnh Giai Ý chỉ đường đến được vị trí hôm qua nàng gặp Yêu Thụ thì đã không thấy tăm hơi nó đâu, xung quanh chỉ còn dấu vết phá hoại của linh lực chứng tỏ nơi này đã trải qua một trận chiến trời long đất lở. Trong không khí vẫn còn lưu lại yêu khí mờ nhạt. Cổ Nhật Trường Minh là người nhạy bén, y sờ lên vết cháy xém trên thân cây liền nhận ra điểm bất thường.
"Tuy đây là vết cháy, nhưng dấu vết có hình rễ cây, chỉ có linh căn hệ lôi mới có thể tạo ra dấu vết này." Cổ Nhật Trường Minh liếc nhẹ về phía Thẩm Trạch rồi cũng dời mắt đi.
Linh căn của Trịnh Giai Ý là hệ hỏa, Yêu Thụ là hệ mộc, vậy thì chỉ có một trường hợp duy nhất là ngày hôm qua đã có kẻ khác chiến đấu tại đây. Thế nhưng chưa để bốn người nghĩ thêm thì tiếng rung động từ trong đất đã truyền đến.
Từ trên mặt đất rẽ ra một vết nứt lớn, Yêu Thụ từ lòng đất điên cuồng trồi dậy, dây leo và rễ cây như những cây roi lớn vυ't loạn trong không trung.
Cổ Nhật Trường Minh hành phép tạo thành kết giới bao bọc xung quanh, thế nhưng sức mạnh của dây leo quá lớn, mỗi cú vυ't lên kết giới đều khiến y phải chật vật mới có thể chống đỡ.
"Không thể như vậy, Yêu Thụ chỉ đơn giản là bảo vệ Tam Kỳ Thảo, trước giờ không lạm sát vô cớ, bây giờ tại sao lại như vậy?" Trịnh Giai Ý ngạc nhiên nhìn Yêu Thụ.
Thẩm Trạch rút kiếm, bước ra khỏi kết giới, dùng hai ngón tay vuốt một đường lên lưỡi kiếm, Tiêu Dao Kiếm nương theo linh lực của chủ nhân mà phát ra hàng loạt tia điện.
"Nhìn là hiểu thôi, có kẻ đã nẫng tay trên chiếm được Tam Kỳ Thảo rồi, Yêu Thụ mất đi thứ mà nó luôn bảo vệ, không điên mới lạ."
Hắn nói xong rồi dùng một tia sét đánh vào rễ cây của yêu thụ, đồng thời đạp chân rời xa chỗ đứng ban đầu.
Cổ Nhật Trường Minh nhận ra đây là kế nghi binh của Thẩm Trạch. Dựa vào dấu vết để lại thì rất có thể kẻ lấy được Tam Kỳ Thảo mang linh căn hệ lôi, trùng hợp là Thẩm Trạch cũng mang linh căn hệ lôi, Yêu Thụ đang điên cuồng sẽ không rảnh mà phân biệt chính xác là ai đã cướp đồ của nó, nó chỉ cần thấy kẻ mang linh căn hệ lôi liền sẽ ưu tiên tấn công. Quả nhiên Yêu Thụ đã lập tức chuyển hướng toàn lực tấn công sang Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch thanh thoát đạp lên từng nhánh rễ cây, Tiêu Dao Kiếm trên tay gặp dây leo nào chém đứt dây leo đó, thế nhưng chung quy lại hắn cũng chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, được Yêu Thụ Vạn Năm tận tình chiếu cố như thế khiến hắn có chút nuốt không trôi. Bây giờ là bài toán thời gian, thời gian trôi qua càng nhiều, bọn họ sẽ càng rơi xuống thế hạ phong.
Trịnh Giai Ý tuy là Nguyên Anh kỳ, thế nhưng lửa của nàng thiên về ổn định và duy trì lâu chứ không dùng để công kích, nàng chỉ có thể dùng lửa cố gắng giảm sức tấn công của Yêu Thụ đang nhắm vào Thẩm Trạch.
Cổ Nhật Trường Minh không còn duy trì kết giới nữa mà bắt đầu lấy linh thạch từ trong túi trữ vật để lập trận pháp. Tuy có Thẩm Trạch nghi binh, Trịnh Giai Ý tiếp sức nhưng bên cạnh y còn một quả bom nổ chậm là Trịnh Cảnh Bình. Thiếu niên ngoan ngoãn đứng sau y, không chạy loạn cũng coi như bớt phiền phức, nhưng dây leo không có mắt, dù đang bận đánh Thẩm Trạch cũng có vài sợ vung ra đến tận chỗ y đứng.
Trịnh Cảnh Bình cố gắng tránh né, dây leo một đường quất trúng phần đầu khiến mũ trùm của cậu văng ra. Cổ Nhật Trường Minh quay lại kiểm tra thì vô tình nhìn thấy dung mạo mà cậu luôn che giấu, thứ khiến cho một người lúc nào cũng bình tĩnh trong mọi trường hợp như y cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Hiện lên dưới ánh sáng mặt trời chói gắt là thiếu niên trắng nõn, đôi mắt đen láy mở to linh động, lông mi như cánh hoa cúc cong cong trước gió. Dung mạo của thiếu niên không phải là loại kinh diễm tuyệt sắc mà là thuộc loại mỹ nhân như ngọc, mềm mại như bông. Đôi môi nhỏ đỏ mọng phát ra tiếng kêu nhẹ nhàng, bàn tay cố vươn lên để lấy lại mũ trùm đang bay đi, giọng nói của cậu mang theo sự non nớt của đứa trẻ chưa trải hết sự đời khiến lòng người thổn thức.
Đến đây Cổ Nhật Trường Minh cũng hiểu tại sao Trịnh Giai Ý lại bắt Trịnh Cảnh Bình phải che đi khuôn mặt. Nếu như là một người bình thường trong trường hợp này, e là sẽ bắt lấy thiếu niên đem về nhà mà chiếm giữ làm của riêng, mãi mãi không cho cậu bước ra ngoài ánh sáng, không cho ai khác cùng chiêm ngưỡng dung nhan của cậu.
Cổ Nhật Trường Minh không phải người bình thường. Y bỏ mặc trận pháp còn đang tiến hành dang dở để đi đến bên cạnh Trịnh Cảnh Bình, lấy từ trong túi trữ vật một cây ô mở ra đưa cho cậu, còn bản thân thì bay lên lấy lại mũ trùm. Tiếp theo đó y lại sử dụng một đóa hoa sen bằng băng, hành phép khiến đóa hoa bay lên không trung rồi vỡ nát, thổi một làn hơi lạnh khiến mọi vật trong bán kính mười bước chân hoàn toàn đóng băng. Trịnh Cảnh Bình có ô hộ pháp nên không sao, Cổ Nhật Trường Minh nắm lấy mũ trùm ném về phía cậu rồi lại nhanh chóng trở về trận pháp chưa hoàn thành.
"Đứng yên đó, giữ chặt ô!"
Y không còn có quá nhiều thời gian, Thẩm Trạch bên kia đã bắt đầu đuối sức, không thể kéo dài thêm được nữa. Cổ Nhật Trường Minh sắp xếp linh thạch xong thì niệm pháp chú, trận pháp truyền tống sáng lên chứng tỏ đã có thể dùng được. Y quay sang Trịnh Giai Ý nói lớn:
"Mau lại đây!"
Trịnh Giai Ý nghe thấy tiếng của y thì không chần chừ mà bay đến chỗ trận pháp, Trịnh Cảnh Bình cũng thông minh nhanh chóng bước vào. Đợi khi hai người ổn định thì Cổ Nhật Trường Minh nắm lấy mắt trận hành pháp kích hoạt.
"Còn Thẩm Trạch đạo hữu..."
Cổ Nhật Trường Minh không rảnh đôi co, y liếc về phía Thẩm Trạch, thấy hắn vừa vung kiếm chém dây leo vừa nhìn y cười cười. Y không một chút lo lắng suy nghĩ mà kích hoạt truyền tống trận.
Chỉ trong phút chốc, cả ba người biến mất không thấy tăm hơi đâu, chỉ để lại trên mặt đất một vết cháy xém do trận pháp để lại. Thẩm Trạch thấy thế thì thở dài buông thõng tay nhấc người bay ra xa. Yêu Thụ đương nhiên không để yên mà vung hết dây leo về phía hắn, hắn thấy vậy cũng không hoảng, dây tơ đỏ trên cổ tay phát ra áng sáng rực rỡ, đợi đến lúc dây leo quất đến thì người đã không còn nhân ảnh. Yêu Thụ tức giận mà đập phá lung tung, đợi đến lúc đất trời mù mịt mới chịu chui lại trở về lòng đất.
*
Trẩm Trạch đáp xuống một hang động, hắn vừa xoa lưng vừa đứng dậy, trong miệng phát ra những tiếng kêu rên oai oái.
"Ôi trời đất ơi cái lưng của ta, gãy lưng, lưng của ta gãy mất rồi."
Cổ Nhật Trường Minh đứng một bên mất kiên nhẫn: "Ở đây không còn ai khác, giờ ngươi ngừng diễn được rồi chứ?"
Thẩm Trạch vẫn xoa lưng kêu la ỏm tỏi, giọng điệu như tủi thân lắm: "Người ta có được truyền tống trận mang đi đâu mà không kêu không la, người ta tốn hết nước hết cái để thu hút sự chú ý của Yêu Thụ, ai mà có dè ai đó vô tình bạc nghĩa bỏ người ta lại một mình bơ vơ."
Trên trán Cổ Nhật Trường Minh nổi gân xanh, y giơ tay của mình lên, trên tay có cầm một viên trầm đang đốt cháy, khói trắng tỏa xuống làm lộ ra một sợi chỉ đỏ mỏng manh đang quấn lấy cổ tay y.
"Tơ kết hồn phải mất năm ngàn linh thạch mới mua được, ngươi cũng thật là chịu chi."
Thẩm Trạch thấy y không ngần ngại vạch trần mình thì cũng không còn diễn vai đau khổ nữa, hắn quay sang mỉm cười xởi lởi với Cổ Nhật Trường Minh.
"Chẳng phải huynh cũng đã ngầm đồng ý rồi hay sao? Nếu huynh không đồng ý thì làm sao ta có thể buộc được tơ kết hồn lên tay huynh."
Cổ Nhật Trường Minh nhìn về phía hắn, giọng điệu dần trở nên nguy hiểm: "Ngươi biết tại sao ta lại đồng ý để ngươi bám theo không?"
Thẩm Trạch ngây thơ hỏi: "Tại sao?"
Cổ Nhật Trường Minh không trả lời ngay, y rút ra từ trong túi trữ vật một thanh kiếm, trên chuôi kiếm có buộc một dây lụa đỏ tươi. Thẩm Trạch ngửi thấy có mùi bất thường, đang định bỏ chạy thì y đã đánh tới. Hắn chỉ đành rút kiếm tiếp chiêu, đương lúc hai thanh kiếm va chạm vào nhau thì dây lụa đỏ dưới chuôi kiếm của y bắt đầu cử động quấn lấy hắn. Thẩm Trạch thầm kêu không ổn mà cúi người tránh né đường kiếm của y, đạp đất lùi ra xa.
Nhưng chưa đợi Thẩm Trạch thở phào nhẹ nhõm thì chỗ hắn đang đứng bỗng nhiên sáng lên, từ mặt đất hiện ra một trận đồ nhỏ, phóng ra hàng loạt dây lụa trắng trói lấy Thẩm Trạch như đòn bánh tét. Hắn quên mất là y đến đây trước hắn, khoản thời gian đó đủ để y thiết lập thiên la địa võng dành riêng cho hắn rồi. Hắn ngã xuống không thể giãy giụa ra, chỉ có thể đợi Cổ Nhật Trường Minh cầm kiếm từng bước đến gần. Thẩm Trạch lúc này có hơi hoảng rồi, lúc nãy hắn đánh nhau với Yêu Thụ xong còn chưa lại sức thì lại gặp tình cảnh này, hắn cố gắng ngẩng đầu lên nói với y.
"Sư huynh, sư huynh, có gì từ từ nói chuyện. Đệ đã làm chuyện gì nên tội huynh nói đi để đệ còn sửa. Nào nào nào, huynh đừng cầm kiếm như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết, huynh bỏ kiếm xuống đi."
Cổ Nhật Trường Minh làm như không nghe thấy mà vẫn chĩa kiếm về phía hắn.
"Thuật chiếm xác của ngươi quả thật rất hoàn hảo, tính cách ngươi cũng rất cẩn thận khó tìm ra sơ hở. Thế nhưng ngươi đã để lộ bản thân ngay từ lúc bắt đầu rồi"
Thẩm Trạch nghệch mặt ra, hắn không biết bản thân đã lộ tẩy ở chỗ nào.
Cổ Nhật Trường Minh cũng không ngại mà nói cho hắn: "Lúc ta hỏi ngươi vào trận đấu cuối cùng của Huyền Chiến ba năm trước ngươi đã sử dụng chiêu gì. Ngươi nghĩ cũng chẳng nghĩ đã trả lời là Cửu Lôi Phạt. Thế nhưng sự thật vào ngày hôm đó khi sét đánh đến đòn thứ năm thì ngươi đã ngất đi rồi, trên dưới tông môn đều cho rằng ngươi chỉ sử dụng chiêu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh mà thôi, lúc đó ngươi không phản đối, thậm chí còn cố ý xác nhận điều này là thật. Ta không biết ngươi bằng cách nào có thể có được ký ức của chủ nhân thân xác, nhưng ngươi biết một không biết hai. Cửu Lôi Phạt là cấm chiêu đối với đệ tử mới đạt Trúc Cơ, lúc đó Thẩm Trạch sử dụng chiêu đó hẳn là bị bức tới đường cùng mới bất đắc dĩ đánh cược, ngươi thản nhiên thừa nhận như vậy, không sợ công sức che dấu suốt ba năm trở thành công cốc hay sao?"
Thẩm Trạch không nghĩ rằng chỉ một câu nói của hắn đã để lộ ra nhiều sơ hở đến vậy, hắn còn đang suy nghĩ cách để biện giải thì Cổ Nhật Trường Minh đã giơ kiếm lên chuẩn bị chém xuống.
"Từ từ sư huynh đừng..." Hắn chưa kịp dứt lời thì kiếm đã chém xuống rồi.
Thẩm Trạch còn đang nhắm mắt chờ chết nhưng lại không thấy cảm giác đau đớn như dự kiến. Đợi đến khi hắn mở mắt ngẩng mặt lên thì thấy y khó hiểu nhìn thanh kiếm trên tay.
Cổ Nhật Trường Minh nhíu mày suy nghĩ, thanh kiếm là Thanh Hồn Kiếm, là bảo khí chuyên để trị những linh hồn đoạt xác. Thanh Hồn Kiếm không có khả năng gây sát thương đối với thể xác và linh hồn chính gốc của thân thể, nhưng đối với những linh hồn chiếm xác thì là vũ khí trí mạng, chỉ cần một nhát chém cũng đủ gây ra tổn thương mãi mãi không phục hồi được. Y sử dụng vũ khí đã đến mức xuất quỷ nhập thần, không thể nhầm lẫn thật giả, vả lại y cũng đã từng dùng thanh kiếm này để trảm ác linh đoạt xác. Nếu kiếm không phải là giả, thì chỉ có linh hồn là thật. Cổ Nhật Trường Minh hạ mắt xuống nhìn Thẩm Trạch đang bị trói gô dưới chân, vung tay chém thêm phát nữa.
Lần này thì Thẩm Trạch có thể tận mắt nhìn thấy y chém bản thân, thế nhưng vẫn như cũ mà không cảm thấy đau đớn gì, thanh kiếm tựa như khói mà lướt qua cơ thể hắn, không để lại bất kỳ một dấu vết nào.
Cổ Nhật Trường Minh đã chém đến lần thứ hai mà vẫn không có phản ứng, y mới cất kiếm vào túi trữ vật đồng thời hành phép cởi trói cho hắn.
Đương lúc Thẩm Trạch đang không hiểu mô tê gì thì đã nghe y cất tiếng: "Là ta thất lễ, ta đã nghi ngờ quá đáng."
Khuôn mặt Cổ Nhật Trường Minh quay sang hướng khác, khuôn mặt vẫn giữ nét bình tĩnh thường ngày thế nhưng rạng đỏ nơi cần cổ đã bán đứng y, y không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thẩm Trạch tuy không hiểu hết mọi chuyện nhưng nương theo phản ứng của Cổ Nhật Trường Minh và hai nhát chém lúc nãy thì cũng mang máng nhận ra vấn đề. Hắn giả bộ như chịu rất nhiều thiệt thòi mà cất tiếng, giọng nói còn mang theo tủi thân cùng cực:
"Đệ đã rất sợ đó, huynh không tin tưởng đệ."
Cổ Nhật Trường Minh vươn tay kéo Thẩm Trạch đứng dậy, y cúi đầu trước hắn: "Chuyện này là ta sai, ta chưa tìm hiểu kỹ mà đã vội vàng kết luận."
Thẩm Trạch nhìn thân hình đang hơi cúi người kia, đáy mắt có chút bất ngờ kèm theo hứng thú. Hắn không bao giờ nghĩ rằng vị sư huynh lạnh lùng kia sẽ chịu cúi đầu nhận sai một cách nhanh chóng như vậy. Lúc nãy tình thế khá cấp bách khiến Thẩm Trạch không thể suy nghĩ một cách khôn ngoan, nhưng giờ hắn đã bình tĩnh hơn, cán cân lý trí đang nghiêng về phía hắn.
Một khi con người ở trong tình trạng bất ổn về mặt cảm xúc như lo lắng, tức giận, buồn bã, sốc,thì sẽ dễ dàng bị dẫn dắt thao túng hơn. Tựa như hắn lúc nãy và Cổ Nhật Trường Minh lúc này vậy, y đang cảm thấy ngại ngùng khi vô tình nói oan cho người khác, thế nhưng đấy không phải là ý chính, dẫu sao nạn nhân là hắn đây chẳng mất một sợi lông sợi tóc nào. Quan trọng chính là Cổ Nhật Trường Minh đang tự nghi ngờ bản thân, tuy hắn chỉ mới tiếp xúc với y vài lần nhưng cũng đã mơ hồ phác họa được tính cách và con người y. Thông minh, tốt bụng, ngoài lạnh trong nóng, đa nghi và có niềm tin nhất định đối với những nghi ngờ của mình. Việc y đi đến kết luận rằng hắn bị đoạt xác là tổng hòa từ tất cả những lần y gặp mặt hắn chứ không chỉ là một mình chi tiết Cửu Lôi Phạt kia, tức là Cổ Nhật Trường Minh đã xây dựng một niềm tin rằng Thẩm Trạch bị chiếm xác từ rất lâu, từ từ củng cố luận điểm để rồi là hành động ngày hôm nay.
Thế nhưng chỉ cần hai nhát kiếm chém hụt là có thể đập nát mọi niềm tin đã được tỉ mỉ xây dựng của y, đây là lúc y đang mất đi niềm tin vào bản thân nhất. Việc tại sao hắn có thể tránh được một kiếp này hắn sẽ tự tìm hiểu sau, hiện giờ Thẩm Trạch phải lo cho vị sư huynh trước mắt này mới được.
Thẩm Trạch hơi cúi người, hắn cao hơn Cổ Nhật Trường Minh một chút, lúc hắn khom lưng thì khuôn mặt sẽ lại gần ngang bằng với y.
"Đệ không sao, chỉ là cảm thấy bị tổn thương chút thôi, dẫu sao lúc nãy đệ liều mạng để bảo vệ huynh để rồi nhận lấy báo đáp như vậy cũng hụt hẫng chứ. Thế nhưng sư huynh, trận pháp lúc nãy huynh dùng không phải là trận truyền tống ngẫu nhiên, mà là loại truyền tống đánh dấu, người trong trận sẽ được dẫn đến nơi có đánh dấu sẵn. Đệ đang tự hỏi rằng nếu huynh muốn cùng đệ tách riêng để dễ bề đâm chém thì xài loại ngẫu nhiên là được rồi, dẫu sao đệ và huynh còn có sợi tơ kết hồn mà. Và một điều nữa, trận pháp đánh dấu thì tức là phải có đánh dấu sẵn mới có thể truyền tới được, huynh có nói huynh vào bí cảnh từ lúc còn là Luyện Khí kỳ, hẳn cũng là bí cảnh này nhỉ? Huynh nói xem, huynh làm nhiều chuyện như vậy, là vì cái gì? Vì muốn gϊếŧ những người như đệ sao? Hay là còn vì lý do khác, và việc gϊếŧ đệ chỉ là phụ thôi?"
Thẩm Trạch nhìn thẳng vào mắt Cổ Nhật Trường Minh nói một tràng, chưa kịp để y nói thêm câu gì thì hắn đã chốt hạ.
"Đừng tưởng là chỉ có huynh biết suy nghĩ. Nhị tịch sư huynh của ta à, ở trong tông môn này chẳng có ai là kẻ ngốc đâu, nhất là hai chúng ta đấy."
Cổ Nhật Trường Minh nhìn hắn, khuôn mặt vẫn không có biến chuyển gì quá rõ rệt, ngón tay của y xoa xoa dây ngọc bích trang trí túi trữ vật, được một đoạn thì y thở dài: "Lúc trước khi vào bí cảnh lần đầu tiên ta đã tìm ra được nơi này, hang động này chứa một báu vật, chỉ là lúc đó ta không đủ sức để lấy nên mới đánh dấu. Còn chuyện của ngươi ta cho rằng ngươi bị chiếm xác, định sử dụng Thanh Hồn Kiếm để thanh tẩy ác linh đoạt xác, từ đó triệu được linh hồn gốc trở về."
Vẫn cứ thích lo chuyện bao đồng như cũ, Thẩm Trạch khịt khịt mũi. Hắn hỏi y thêm một vấn đề: "Thế còn đôi sư đồ Linh Dược Cốc đã đi đâu?"
"Trong lần đầu ta đi vào bí cảnh đã đánh dấu ở hai nơi, một ở hang động này, một ở vùng đất thoải an toàn ven sông. Lúc nãy ta để họ đi đến nơi đánh dấu còn lại. Ta định là sau khi lấy lại linh hồn gốc cho ngươi cũng sẽ truyền tống ngươi đến đó."
"Huynh cũng thật biết tính toán nhỉ. Nhưng giờ đệ không bị đoạt xác, huynh tính làm gì đây. Nói trước là đệ không hứng thú gì với bảo vật của huynh đâu. Đệ chỉ muốn làm thân với huynh thôi."
"Làm thân?" Cổ Nhật Trường Minh khó hiểu lặp lại.
"Đúng rồi, làm thân đó, từ lúc đệ thấy huynh dùng 18 món phàm khí 26 món pháp khí khác nhau để đánh bại một Trúc Cơ hậu kỳ ở Huyền Chiến thì đã rất hâm mộ huynh rồi, chỉ là bây giờ đệ mới có dũng khí tiếp cận sư huynh thôi, ai mà có dè lại bị huynh hiểu nhầm thành như vậy cơ chứ."
"Lúc ta đấu trận Huyền Chiến đó thì cũng đã là mười một năm về trước. Mười một năm trước ngươi mới tầm mười hai, mười ba tuổi, độ tuổi để Bắc Huyền tông nhận làm đệ tử ít nhất là mười lăm. Giờ chỉ có hai trường hợp, một là ngươi khai man tuổi, hai là ngươi đang nói dối, ngươi chọn cái nào?"
Thẩm Trạch nghe y nói xong thì đơ mặt ra, giờ người bị nắm thóp lại là hắn à? Hắn còn chưa kịp làm gì mà, sao Cổ Nhật Trường Minh có thể lấy lại bình tĩnh nhanh như vậy cơ chứ?
"Quay lại chuyện bảo vật đi. Rốt cuộc bảo vật này khó lấy như thế nào mà phải để huynh đánh dấu, mấy năm sau mới có thể quay lại để lấy vậy? Thẩm Trạch cố lái câu chuyện đi theo hướng khác."
"Đừng có mà đánh trống lảng với ta!"