Mục Đường vẫn là lựa chọn làm xác chết vùng dậy.
Cô nhấc tấm chiếu mỏng cùng với lớp đất phủ bên trên lên, rồi bình tĩnh đứng dậy.
Đối diện với khuôn mặt đang ngơ ngác, ngỡ ngàng thiếu điều muốn bật ngửa của chàng trai.
Đồng tử của thiếu niên run rẩy.
Hắn sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên lùi lại một bước, nhanh chóng rút ra một con dao găm cũ kỹ từ thắt lưng đưa ra trước mặt, khuôn mặt trẻ tuổi đầy cảnh giác.
Mục Đường nhìn hắn một hồi, trong lòng nói với 996: [Nam chính của mày hình như bị tao dọa sợ rồi.]
Hệ thống: [...]
Nó vô vùng sụp đổ: [A a a a! Không đúng, đây đâu phải là cuộc gặp gỡ mà tui tưởng tượng! Đáng nhẽ cô nên xuất hiện trước mặt hắn như tiên tử hạ phàm mới đúng, làm cho nam chính còn trẻ vừa gặp đã yêu cả đời, chứ không phải làm xác chết vùng dậy như ma thế này!]
Mục Đường vốn muốn nói “Lời này của mày sỉ nhục tao quá”, ai biết ngay sau đó đã nghe thiếu niên kia trầm giọng nói: “Xác chết biết đi à?"
Mục Đường: Ô cê, am phai.
Trong bối cảnh của tác phẩm gốc, nếu một người sống chết một cách bi thảm, linh hồn còn lại bị mắc kẹt trong cơ thể do oán hận và không ra được, nó sẽ biến thành một con quái vật không có thần trí, uống máu, được gọi là xác chết biết đi.
Cũng chính là xác chết vùng dậy.
… Giống như cô bây giờ.
Hệ thống nhẹ giọng nói: [Cô xem kìa, ngay cả nam chính cũng cho rằng cô giống ma quỷ.]
Mục Đường trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: [Mời suy nghĩ lại.]
996 vừa định nói “Tui phải nghĩ lại cái gì?” thì chợt nhớ tới lỗi truyền tống sai lầm của nó, lập tức ỉu xìu xuống.
Nó chủ động nhận lỗi: [Thật xin lỗi, là tại tôi thiếu kinh nghiệm.]
Mục Đường rất hài lòng với “cấp trên” của mình, thuận miệng nói: [Ngày mai nộp cho tao bản báo cáo tổng kết sai lầm trong công việc.]
996 phản xạ có điều kiện: [Được…]
Sau đó nó mới phản ứng lại, tại sao mình phải nộp báo cáo cho cổ chứ hả?
Thế nhưng lúc này Mục Đường đã dời mắt về phía chàng trai cách đó vài bước.
Nam chính vừa bước sang tuổi 14, mặc bộ quần áo không vừa vặn, có thể thấy hắn đã cố gắng hết sức để thay đổi nhưng trên người hắn vẫn còn trống rỗng rất nhiều, cậu trai vốn đã gầy lại càng gầy hơn.
Một cổ tay gầy gò duỗi ra từ ống tay áo rộng, nắm chặt con dao găm, gân xanh nổi lên do dùng quá nhiều lực. Có lẽ là do suy dinh dưỡng nên trông hắn chẳng giống nam chính chút nào, ngoại trừ đôi mắt đen tuyền, sáng ngời như lửa cháy dưới vực thẳm.
Mục Đường trong lòng thở dài: [Tội nghiệp.]
996 hưng phấn nói: [Đúng đúng! Chú chó sói con này đang trong cảnh nghèo khó! Đang cần người thật lòng thương hại hắn!]
Mục Đường: [Tao làm sao nỡ lợi dụng hắn?]
996: [Đúng đúng… Hả?]
Mục Đường cân nhắc: [Trước đưa hắn đi học đã.]
996: [Gì cơ?]
Mục Đường không còn để ý đến hệ thống đột nhiên chậm phát triển trí tuệ nữa mà nhìn nam chính.
Vì sự im lặng kéo dài của cô, chàng trai dường như chắc chắn hơn về phán đoán của mình và mím chặt môi.
Mục Đường suy nghĩ một chút, nở nụ cười “kinh doanh công nghiệp” với chàng trai trẻ.
… Sau đó, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Mục Đường mỉm cười: [Cậu hiểu lầm rồi, ta không phải là xác chết biết đi.]
Chàng trai bình tĩnh nói: “Tôi đã tận mắt chứng kiến
cô chết.”
Mục Đường: “Thật ra ta không có chết, ta chỉ ngất đi thôi.”
Chàng trai trẻ: “Tôi biết một chút y thuật, lúc đó cô đã ngừng thở và không còn mạch đập.”
Mục Đường: “…”
Trẻ con thời nay cũng không dễ bị lừa ha.
Vì vậy cô bình tĩnh nói: "Ồ, vậy thì ta sống lại rồi."
Thiếu niên: "..."
Trông hắn càng không tin hơn.
Mục Đường đơn giản duỗi cổ tay ra, nói: “Cậu có thể kiểm tra mạch đập của ta.”
Ánh mắt chàng trai rơi vào cổ tay dài và trắng nõn.
Mềm mại và tươi mát, ngay cả đầu ngón tay cũng có màu hồng nhạt, hoàn toàn khác với làn da trắng xanh của xác chết biết đi trong ấn tượng của hắn.
Chàng trai im lặng một lúc, nói "Thất lễ", rồi bước tới đặt tay lên cổ tay cô.
Mạch dưới đầu ngón tay đập chậm rãi và bình tĩnh.
Chàng trai trẻ giật mình.
Mục Đường bình tĩnh nhìn hắn.
Trong lòng 996 khóc lên: [Quả thật là nhân vật nam chính vừa lễ phép vừa đơn thuần mà, hắn cứ như vậy mà tin tưởng cô rồi á! Ký chủ à, cô thật sự không động lòng chút nào sao?]