Lúc này đang là buổi chiều, tiết trời mùa thu dịu dàng e ấp, ngay cả ánh nắng cũng trở nên lười biếng.
Trong thiên điện của Vĩnh Ninh cung, thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi ngồi sau án thư bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp như khoác một lớp lụa mỏng lên người nàng. Màu vàng nhạt của nắng hòa vào màu đỏ rực của xiêm y, làm tôn lên dung nhan diễm lệ vô song của nàng.
Nàng buông mắt chăm chú nhìn bức tranh chưa hoàn thành trước mắt, trong tranh là một nam tử cao lớn mặc đồ cưới, từ dáng người cho đến khí chất đều bất phàm nhưng lại không được vẽ khuôn mặt. Người cầm bút lưỡng lự hồi lâu, dường như không biết nên đặt bút như thế nào.
Đại cung nữ Vãn Trúc bưng trái cây điểm tâm mới vào cung điện, thấy Công chúa nhà mình cau mày trầm tư nhìn bức tranh, không khỏi cười hỏi: “Sao điện hạ lại tiếp tục vẽ nam tử này? Chẳng lẽ, người lại mơ thấy những giấc mơ kỳ quặc ấy?”
Kỷ Sơ Đào đang ngẩn người thì giật mình bừng tỉnh, vươn tay che bức tranh một cách giấu đầu hở đuôi, song đã trễ rồi. Nàng nản chí nói: “Vãn Trúc, ngươi đi mà không phát ra tiếng hả? Làm bổn cung sợ gần chết!”
Vãn Trúc là cung tỳ thϊếp thân của Kỷ Sơ Đào, tình cảm rất sâu đậm, tất nhiên là biết dạo gần đây chủ nhân của mình thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, cứ mơ đi mơ lại cảnh tượng đêm tân hôn, ít ra cũng đến bảy tám lần, thật sự quái dị.
“Rõ ràng đã uống an thần hoàn của Thái y, sao vẫn mơ thấy giấc mơ như vậy?” Con ngươi của Vãn Trúc xoay tròn, chợt như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng ấy ghé lại gần, nói với vẻ thần bí: “Theo nô tỳ thấy, biết đâu giấc mơ này là ông trời nhắc nhở người thì sao! Tam điện hạ của chúng ta đã trưởng thành rồi, đã đến lúc nên chọn một lang quân như ý anh tuấn tri kỷ để xuất giá!”
Khuôn mặt Kỷ Sơ Đào thoáng chốc đỏ ửng, thật sự là người cũng như tên, hồng hào đáng yêu tựa như đào mật vừa chín. Nàng xấu hổ nói: “Cái miệng của ngươi thật đúng là càng ngày càng không quy củ, coi chừng ta phạt ngươi bổng lộc tháng này đấy nhé!”
Vãn Trúc vội vàng xin tha, lại đưa mắt nhìn bức tranh kia, kìm lòng không đậu hỏi: “Nhưng điện hạ à, vì sao lại không thể vẽ mặt cho mấy bức tranh này? Nô tỳ cũng muốn biết, tình lang trong mộng của điện hạ trông như thế nào!”
“Ngươi cho rằng bổn cung không muốn biết chắc?” Vừa nhắc đến chuyện này, Kỷ Sơ Đào lại có phần hụt hẫng.
Nàng chưa bao giờ thấy dung mạo của Phò mã trong giấc mộng trông như thế nào.
Mỗi lần mơ thấy cảnh tượng đại hôn của mình, nàng chỉ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn cường tráng của Phò mã đứng sau rèm lụa, chưa chờ đến khi rèm lụa được đẩy ra thì giấc mơ đã dừng.
Kỷ Sơ Đào đang ngẩn người, chợt thấy cung tỳ gác cửa tiến vào bẩm báo: “Bẩm điện hạ, Thu nữ sử cầu kiến.”
Thu nữ sử là nữ quan thϊếp thân bên cạnh Đại Công chúa, thường truyền lệnh thay Đại Công chúa. Vừa thấy gương mặt ít nói ít cười của nàng ta, Kỷ Sơ Đào biết ngay chắc hẳn là không có chuyện gì tốt lành đâu.
Thu nữ sử tiến vào cung điện hành lễ, vô tình nhìn lướt qua giấy Tuyên Thành trải trên án thư, thấy trong tranh lại là một nam tử, không khỏi sửng sốt.
Đại tỷ lòng dạ kín đáo, nếu bị tỷ ấy biết mình vẽ mấy thứ linh tinh này, e rằng sẽ lại nghe tỷ ấy dông dài… Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào vội vàng dùng sách đã mở ra che khuất bức tranh ấy.
May mà trên giấy mới chỉ vẽ thân hình và đường nét khuôn mặt, cho dù thấy thì cũng không thể phân biệt được đó là ai.
“Đại tỷ sai ngươi đến đây à? Nói đi, tỷ ấy lại phân phó việc gì cho ta.” Kỷ Sơ Đào hỏi.
Thu nữ sử cụp mắt, nói bằng giọng điệu giải quyết việc công: “Đại Công chúa điện hạ có lệnh, ba ngày sau hoàng cung sẽ mở tiệc để hoan nghênh chiêu đãi chủ tướng vừa trở về từ Bắc Cương. Mời Tam Công chúa cùng đến dự tiệc.”
“Ta không muốn đi.” Kỷ Sơ Đào giơ tay che khuất bức tranh một cách ấu trĩ, nói với vẻ không mấy hứng thú: “Có đại tỷ với nhị tỷ là đủ rồi, bổn cung đi làm gì?”
Những người hầu hạ Kỷ Sơ Đào đều biết, nàng hơi khó phân biệt khuôn mặt của người khác, cho dù là người đã từng gặp mặt mấy lần cũng chưa chắc đã nhớ được khuôn mặt và tên của người ấy, thế nhưng trên yến hội không thể thiếu việc xã giao, mời rượu qua lại khiến người ta nhức đầu.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Thu nữ sử thờ ơ nói: “Đại Công chúa nói rằng yến hội lần này liên quan đến vận mệnh quốc gia, Tam Công chúa thân là Đế Cơ, đại biểu cho thể diện của Thiên gia, không thể rụt cổ trốn tránh, bị ngôn quan phê bình.”
Kỷ Sơ Đào khẽ hừ một tiếng: “Rốt cuộc lời nói này là ý của đại tỷ, hay là ý của Thu nữ sử?”
Xưa nay Thu nữ sử biết rõ Tam Công chúa vốn ngây thơ, thế nên nàng ta đối xử với nàng không kính cẩn bằng hai vị Trưởng Công chúa khác. Nay bị nàng vạch trần chỗ trọng điểm trong lời nói của mình, sắc mặt nàng ta nhất thời thay đổi, vội vàng quỳ lạy biện bạch: “Nô tỳ chỉ truyền lời thay Đại Công chúa, nếu có chỗ nào đắc tội Tam điện hạ, mong điện hạ bao dung.”
Kỷ Sơ Đào cũng không có ý định gây khó dễ cho nàng ta, bèn nói: “Thôi, dù sao đại tỷ đã quyết định thay ta rồi… Thu nữ sử còn có việc gì khác không?”
Thu nữ sử khựng lại: “Không có.”
Dứt lời, nàng ta không dám tiếp tục dòm ngó bức tranh, chỉ hành lễ rồi im lặng rời khỏi cung điện.
Kỷ Sơ Đào buông tiếng thở dài, vươn tay nói: “Cung yến rườm rà là chuyện phiền phức nhất.”
Vãn Trúc biết nàng đang buồn rầu điều gì.
Có hai vị tỷ tỷ oai phong một cõi đè trên đầu, sự tồn tại của Kỷ Sơ Đào có vẻ nhỏ bé không đáng nhắc đến, khó tránh khỏi sẽ bị kẻ khác lấy ra so sánh.