Thập Niên 70: Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 39: Ngươi phải học cách tiết kiệm

Cho dù có mũ rơm che chắn thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Kiều Kiều vẫn đỏ như gấc chín.

Thẩm Hành biết mình không có biện pháp làm cho Bạch Kiều Kiều thay đổi quyết định, bèn hào phóng nói với Bạch Thế Hải:

"Đại ca, giữa trưa để cho mấy chị em trở về ngủ đi, với tốc độ này của chúng ta thì không có gì phải lo, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Bạch Thế Hải dừng động tác, lau mồ hôi trên đầu rồi quay sang nhìn Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình.

Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình cũng mồ hôi đầm đìa, làn da các nàng không mềm mại trắng trẻo như Bạch Kiều Kiều, bị phơi nắng nên da bắt đầu hơi tím tái, trông rất vất vả.

Vợ ai người đó đau lòng, Bạch Thế Hải lập tức nói: "Đúng vậy, nhà chúng ta làm việc nhanh mà, giữa trưa các ngươi trở về nghỉ ngơi một chút đi!"

Bạch Thế Tình nghe xong liền cùng Đặng Mẫn đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Kiều Kiều: "Tiểu muội, đi về thôi, chúng ta trở về nấu cơm!"

Bạch Kiều Kiều nhìn tiến độ dưới ruộng, lúc này mới gật đầu.

Thẩm Hành nhẹ nhàng thở phào, thấy ba người đi xa mới nói thầm: "Thật sự trị không được tiểu nha đầu này.”

Bạch Thế Hải nghe vậy, nhất thời không hiểu ý Thẩm Hành lắm.

Nhưng thấy Thẩm Hành chủ động để Bạch Kiều Kiều trở về nghỉ ngơi, Bạch Thế Hải cảm thấy Thẩm Hành đối với Bạch Kiều Kiều hẳn là quan tâm để ý.

Có vài hán tử có tính cách như thế, ở bên ngoài thì hung hăng nhưng ở nhà thì thương vợ cực kỳ. Bạch Thế Hải thật lòng hy vọng Thẩm Hành là người đàn ông như vậy.

Bạch Kiều Kiều về nhà, đem bắp cải và bột mì ngày hôm qua mua ở cung tiêu xã đến Bạch gia hội hợp với Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình.

Đặng Mẫn nhìn thấy Bạch Kiều Kiều lấy bột mì tới, nàng nghĩ ngợi một lúc lâu mới cẩn thận nói:

"Kiều Kiều, bây giờ ngươi đã làm vợ người ta, phải học cách sống tiết kiệm qua ngày. Bột mì không rẻ, nếu ngươi nấu cho em rể ăn thì nhiêu đây là quá nhiều.”

Bạch Kiều Kiều biết Đặng Mẫn đang nghĩ gì, đơn giản là nàng sợ ăn bột mì của Thẩm Hành sẽ khiến hắn tức giận.

“Chị dâu, ngươi cứ yên tâm đi, Hành ca sẽ không vì mấy thứ này mà tức giận đâu.”

Đặng Mẫn không quá thân quen với Bạch Kiều Kiều nên không dám khuyên nhiều, sợ Bạch Kiều Kiều đột nhiên trở mặt.

Sống cùng Bạch Kiều Kiều ba năm, Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình đều biết tính tình Bạch Kiều Kiều như thế nào.

Hai người không dám nhiều lời, Đặng Mẫn thầm nghĩ cùng lắm thì nhà bọn họ đưa sang cho Bạch Kiều Kiều ít mì sợi là được, dù sao cũng nhờ công cụ của Bạch Kiều Kiều cho Bạch Thế Hải nên nhà bọn họ mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, coi như để cảm tạ nàng thì cũng nên đưa chút đồ qua.

Nghĩ như vậy nên hai người đều ngậm miệng, nhanh chóng ở trong phòng bếp làm bữa trưa.

Hôm nay mọi người đều vất vả, phải ăn nhiều tinh bột một chút.

Bạch Kiều Kiều cắt bắp cải thành sợi, nhào bột mì làm vỏ bánh, bánh nướng nhân bắp cải dễ làm mà cũng dễ ăn, hơn nữa vẫn ngon hơn bánh bột bắp nướng nhiều.

Tuy rằng bột mì đắt tiền nhưng lúc này Bạch Kiều Kiều dùng không chút đau lòng.

Bạch Kiều Kiều lại múc chút bột mì trộn với bột bắp, nhào bột chờ lên men, đợi đến buổi tối bột nở sẽ làm bánh bao nhân thịt ăn.

Đặng Mẫn đặt rong biển vào trong chậu nước, chờ buổi tối trở về làm món rong biển hầm khoai tây.

Bạch Kiều Kiều và Bạch Thế Tình chịu trách nhiệm làm bánh nướng, nướng một hơi mười cái bánh bắp cải.

Bạch Thế Tình ra vườn rau nhỏ hái thêm sáu quả dưa chuột, cắt thành miếng, trộn với tỏi băm và muối làm thành gỏi, trời nóng có gỏi ăn thì mát miệng vô cùng.