“Mẹ nó, đến nốt ruồi ở nơi này người ta cũng biết, ngươi còn chối cái con mẹ gì?”
“Trời ạ hàng nhỏ như vậy cũng có mặt mũi lôi ra doạ người, không biết xấu hổ!”
Thôn Thập Lý có không ít hán tử lỗ mãng, bọn họ vừa thốt ra lời vàng ý ngọc lập tức khiến các tiểu cô nương da mặt mỏng xấu hổ ôm mặt chạy ra khỏi đám đông, nhưng người tò mò quan sát lại càng nhiều, Vu Văn Lễ xem như mất sạch tôn nghiêm mặt mũi với toàn thôn.
Không có bất kỳ người nào cảm thấy hành vi này không ổn, dù sao một người giở trò lưu manh với tiểu cô nương thì phải dùng thủ đoạn lưu manh hơn để trị hắn.
Nếu là mấy năm trước, còn phải treo bảng lên người hắn rồi lôi đi diễu hành!
Bạch Kiều Kiều bị Bạch Thế Tình kéo ra khỏi đám đông: "Ngươi đừng có dính líu vào chuyện này. Trước kia đại ca đã nói với ngươi Vu Văn Lễ không phải thứ tốt, bây giờ ngươi tin rồi chứ?”
“Lúc trước là ta không tốt, ta không nên cãi lời đại ca.”
Bạch Thế Tình không ngờ Bạch Kiều Kiều lại dễ dàng nhận sai như vậy, nàng đầu tiên là ngẩn người, sau đó trong lòng lại xuất hiện cảm giác không nỡ:
"Ngươi ấy, nếu mà sớm hiểu chuyện thì cũng không đến mức...”
Đối với việc Bạch Kiều Kiều phải gả cho Thẩm Hành, không ai cảm thấy hắn xứng với nàng.
“Nhị tỷ, Hành ca đối xử với ta rất tốt.”
“Mới qua một ngày thì có thể nhìn ra cái gì.”
Bạch Thế Tình lắc đầu, tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không nhiều lời.
"Chúng ta đi làm công tiếp đây, ngươi cũng đi nhanh đi, đây không phải là chuyện tốt gì, đừng ở đây lâu.”
“Ta biết rồi, nhị tỷ.”
Bạch Kiều Kiều đưa mắt nhìn theo bóng lưng Bạch Thế Tình, nhưng nàng chưa nhận được kết quả xác thực thì sẽ không rời đi.
Nàng đứng dưới gốc cây đại thụ, dỏng tai lên lắng nghe.
"Nàng ta nhất định đã nhìn lén ta, chúng ta đều ở trong viện thanh niên trí thức, ai biết được nàng ta có nhìn trộm ta tắm rửa rồi trông thấy nốt ruồi đó không! Thứ đàn bà không biết xấu hổ!”
Vu Văn Lễ mặc quần vào, đã mất mặt đến mức này thì hắn cũng không còn biết ngại nữa.
“Nhìn lén ngươi? Được, ngươi có dám để cho mọi người đến phòng ngươi lục soát không? Xem thử nơi đó có áo ba lỗ của ta không?!”
Mỗi lần Lưu Dĩnh nói một câu, chuyện này liền náo nhiệt thêm mấy phần.
Viện thanh niên trí thức phân ra thành hai khu nam nữ, không cho phép tiến vào phòng của nhau, bình thường cửa liên thông giữa hai viện đều khoá lại, áo của Lưu Dĩnh không thể nào tự mình chạy qua đó.
“Đại đội trưởng, có đi lục soát thật không?” Trong đám người lập tức có người ồn ào hỏi.
“Tại sao không? Chuyện lớn như vậy, đại đội trưởng nhất định phải lục soát!”
Đại đội trưởng và trưởng thôn đưa mắt nhìn nhau một cái không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Chuyện tốt lập tức có người đứng ra làm, không đến mười phút đã có người giơ một cái áo ba lỗ màu trắng hoạ tiết hoa tới.
“Chà chà…”
Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, nhìn áo ba lỗ kiểu nữ được đưa tới, đại đội trưởng cầm cũng không được mà không cầm cũng không được.
“Mẹ nó!” Áo ba lỗ bị ném tới trước mặt Vu Văn Lễ, đại đội trưởng tức giận trừng mắt:
"Ngươi có tác phong không đoan chính, dám làm không dám nhận, ta thấy chắc ngươi muốn bị ăn đạn rồi! Trói hắn lại cho ta, đưa tới cục công an trên trấn đi!”
Vu Văn Lễ nhìn ánh mắt Lưu Dĩnh, biết việc này có tránh cũng không thoát, nhân chứng vật chứng đều ở đây, hắn dù có giảo biện cỡ nào cũng vô dụng.
Nếu thật sự nháo đến cục công an, cho dù không có bất kỳ chứng cứ gì, chỉ cần Lưu Dĩnh kiên trì hắn đã ngủ với nàng thì tội danh lưu manh này hắn trốn không thoát.
"Đại đội trưởng, là lỗi của ta, đều là lỗi của ta!" Vu Văn Lễ tự tát mình hai cái, cầu xin tha thứ.