Thẩm Hành không biết mình nhìn nàng mê mẩn từ lúc nào, nghe Bạch Kiều Kiều hỏi như vậy, hắn lau mặt nói:
"Ban ngày ban mặt không biết e lệ gì cả. Muốn nghe lời hay thì chờ buổi tối trở về, ta nằm trên giường nói cho ngươi nghe.”
Thẩm Hành cũng không phải thứ tốt lành gì, tên lưu manh vừa mở miệng đã khiến Bạch Kiều Kiều xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.
Hắn vừa dứt lời cũng tự mình nhớ tới chuyện tối hôm qua, vội cắn miếng thịt trong miệng để đè xao động trong lòng xuống.
Bạch Kiều Kiều bị ánh mắt Thẩm Hành thiêu đốt đến hai gò má đỏ bừng: "Ta phải trở về đây.”
Kiếp trước khi nàng và Thẩm Hành gặp lại nhau ở trong thành phố, Thẩm Hành đã là một thương nhân thành công, tính cách trầm tĩnh hơn bây giờ rất nhiều.
Nàng đã sắp quên mất Thẩm Hành khi còn ở thôn Thập Lý là thủ lĩnh lưu manh bá đạo đến cỡ nào.
Thẩm Hành thấy Bạch Kiều Kiều da mặt mỏng, không khỏi nở nụ cười. Hắn còn chưa nói gì mà cô vợ nhỏ đã xấu hổ đến như vậy.
Thẩm Hành đứng lên, cười khẽ: "Ngươi mau về đi, ta về làm công tiếp đây.”
“Hành ca, buổi chiều ta lên thị trấn một chuyến tìm tam ca có việc, ta sẽ về trước bữa tối.”
Thẩm Hành nghe Bạch Kiều Kiều báo cáo hành trình với hắn, cảm thấy rất hưởng thụ: "Ừ.”
“Vậy ta đi đây, vừa ăn cơm xong ngươi nhớ làm việc chậm một chút, nếu không sẽ bị xóc hông đó.” Trước khi đi Bạch Kiều Kiều vẫn không quên dặn dò.
Lúc Bạch Kiều Kiều đi ngang qua đại đội, phát hiện gần như toàn bộ người trong thôn đều đang chen chúc ở chỗ này.
“Nhị tỷ, làm sao vậy?”
Thấy trong đám cô nương xem náo nhiệt dưới gốc cây đại thụ còn có Bạch Thế Tình, Bạch Kiều Kiều bèn lại gần hỏi.
“Nhị tỷ?” Bạch Thế Tình là người không biết che giấu cảm xúc, thấy Bạch Kiều Kiều gọi mình như vậy, nàng lập tức nhìn Bạch Kiều Kiều từ trên xuống dưới.
Mặt trời mọc ở phía tây à? Nha đầu này có một ngày chịu nhìn thẳng vào nàng?
Bạch Thế Tình ở nhà đứng hàng thứ hai, nàng để mái tóc ngắn ngang tai, tính tình nhanh nhảu đanh đá nhưng cũng ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy.
Nàng từ nhỏ lớn lên bên Đinh Thế Phương, quan hệ giữa hai chị em không tệ, ngay từ đầu lúc Bạch Kiều Kiều tới nàng cũng muốn làm trưởng tỷ thật tốt, nào biết Bạch Kiều Kiều còn chưa từng nói với nàng được một câu nào nhẹ nhàng.
Một tiếng "Nhị tỷ" này của Bạch Kiều Kiều khiến Bạch Thế Tình nổi da gà.
Không đợi Bạch Thế Tình trả lời, Bạch Kiều Kiều đã nghe được trong đám người truyền ra tiếng nói của Lưu Dĩnh: "Trưởng thôn, đại đội trưởng, lời ta nói đều là sự thật, các ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!"
Bạch Kiều Kiều lập tức hiểu rõ, Lưu Dĩnh đúng là đại nhân vật, thật sự nói làm là làm.
Có lẽ sau khi rời khỏi nhà mình, nàng ta liền trực tiếp tới đây "đòi công đạo".
Hiện tại người trong thôn không có hạng mục giải trí gì, thú vui tiêu khiển duy nhất chính là xem náo nhiệt, cho nên ai nấy đều tụ tập ở chỗ này.
Bạch Thế Tình hất cằm về phía Lưu Dĩnh, giải thích với Bạch Kiều Kiều: "Lưu Dĩnh nói là Vu Văn Lễ đã lên giường với nàng ta nhưng không muốn chịu trách nhiệm.”
Bạch Kiều Kiều cũng đi tới cùng Bạch Thế Tình đứng dưới bóng cây: "Vậy bây giờ nàng ta muốn như thế nào, tố cáo Vu Văn Lễ tội lưu manh hay là bắt hắn chịu trách nhiệm?”
Bạch Thế Tình nhìn Bạch Kiều Kiều như nhìn kẻ ngốc: "Vu Văn Lễ vào tù thì sau này nàng ta biết làm sao?”
Trong mắt mọi người, sự trong sạch, đặc biệt là của nữ nhân, là thứ quan trọng nhất.
Nếu không Bạch Kiều Kiều đã chẳng gả cho Thẩm Hành dưới áp lực của dư luận.
Bạch Thế Tình thấy Bạch Kiều Kiều lâm vào trầm tư, tưởng lời mình nói đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng bèn hắng giọng nói:
“Theo ta thấy lúc ấy Lưu Dĩnh chắc chắn cũng tình nguyện làm như vậy, chỉ là không ngờ Vu Văn Lễ lại trở mặt không nhận người, cho nên bây giờ mới bất chấp tất cả vạch áo cho người xem lưng, nàng ta cũng chẳng tốt đẹp gì.”