Thập Niên 70: Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 15: Đưa cơm trưa cho ngươi

Thanh danh Thẩm Hành không tốt, đại đội trưởng không ưa hắn, nhưng hắn là người làm việc rất có năng lực nên đại đội trưởng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở trước những hành vi ác liệt thường ngày của Thẩm Hành, vì vậy Thẩm Hành mới có chỗ đứng trong thôn.

Nhưng cùng lúc đó, đại đội trưởng cũng nghiêm khắc với Thẩm Hành hơn những người khác, chỉ cần hắn có hơi lười biếng là sẽ bị trừ điểm, coi đây là cách để ràng buộc phần tử xấu như hắn.

Trước kia Thẩm Hành là một nam nhân độc thân, chỉ cần bản thân no bụng là được. Nếu hắn thật sự có việc phải xử lý thì có thể mặc kệ công điểm, cóc coi ra gì.

Nhưng về sau phải nuôi cô vợ nhỏ, hắn phải làm việc thật tốt, kiếm nhiều công điểm một chút để cho vợ được ăn cơm ngon mỗi ngày, được mặc áo đẹp mới mẻ.

Thẩm Hành phải đi làm công, Bạch Kiều Kiều cũng không giữ hắn lại, chỉ nói:

"Ngươi đi đi, lát nữa ta ra ruộng đưa cơm cho ngươi.”

Bạch Kiều Kiều âm thầm hận Vu Văn Lễ làm rối loạn kế hoạch của nàng, làm hại Thẩm Hành không chỉ không có cơm ăn mà ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

“Đưa cơm?” Hầu kết của hắn chạy lên chạy xuống, giọng nói trầm đυ.c mạnh mẽ: “Đưa cơm cái gì, không cần, lão tử không ăn một bữa cũng không bị đói chết đâu.”

Thẩm Hành đã bao giờ được đối xử tốt như vậy đâu.

Đừng nói đưa cơm, ngay cả người nấu cơm cho hắn cũng chưa từng có.

Có người đưa cơm cho hắn là cảm giác gì? Hắn nên phản ứng như thế nào? Nói gì đây? Làm gì đây?

Thẩm Hành không có kinh nghiệm.

Hắn cũng không muốn bởi vì đến lúc đó luống cuống tay chân không biết làm sao mà trở thành trò cười cho thiên hạ.

Bạch Kiều Kiều thấy Thẩm Hành đang cố gắng che giấu sự mất tự nhiên, trong lòng thương hắn vô cùng, bèn xua tay đuổi Thẩm Hành: "Được rồi, ngươi mau đi làm đi.”

Thẩm Hành thô giọng nói: "Ngươi không được đưa cơm cho ta, nếu không chờ ta trở về sẽ xử lý ngươi đó!”

Thẩm Hành: cưới vợ ngày đầu tiên phải bắt đầu xác lập địa vị trong gia đình.

“Biết rồi, không đưa thì không đưa, mau đi làm đi!”

Bạch Kiều Kiều đuổi người ra khỏi cửa.

Thẩm Hành cũng không biết mình bị đuổi ra như thế nào, nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng không khỏi có chút mất mát, quay đầu bước nhanh ra khỏi nhà.

Hừ, không đưa cơm càng tốt, ăn cơm dưới ruộng toàn là bụi đất, gió thổi qua một cái là ăn một họng bùn.

Bạch Kiều Kiều biết Thẩm Hành rõ ràng rất muốn, nàng biết rõ điều này hơn ai hết, Thẩm Hành khát vọng cảm giác ấm áp đến cùng cực.

Tên đàn ông thúi này đã quen khẩu thị tâm phi, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.

Thẩm Hành nếu biết nói chút lời dễ nghe thì đời trước nói không chừng nàng lúc đó đã không ly hôn với hắn.

Bạch Kiều Kiều vào phòng bếp, vừa rồi nàng mua tôm hùm ở cung tiêu xã, nhổ hai cây củ cải Thẩm Hành trồng trong sân xắt thành sợi mỏng rồi cho vào nồi hầm.

Ở ven biển quả nhiên thủy hải sản rẻ hơn rất nhiều.

Nàng vừa nướng bánh xong đã nghe thấy ngoài cửa có người đang gõ cửa.

“Ai vậy?”

Bạch Kiều Kiều kỳ quái. Trong thôn này còn có người tới tìm Thẩm Hành sao?

Chẳng lẽ là đại ca hoặc là nhị tỷ của nàng?

Bạch Kiều Kiều ra mở cửa, nhìn thấy người tới, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Ngươi tới làm gì?”

Lưu Dĩnh vẻ mặt khổ sở, khóc nức nở nói:

"Bạch Kiều Kiều, ngươi không phải đã đồng ý với ta không nói ra chuyện ta và Vu Văn Lễ sao? Ta cầu xin ngươi, có thể đừng nói chuyện ngày hôm đó ngươi nhìn thấy cho người khác biết không?”

Sau khi Lưu Dĩnh chạy về đã bị các thanh niên trí thức khác về viện nghỉ trưa chọc ghẹo một hồi, nhưng bọn họ hình như chỉ biết chuyện nàng đang kết giao với Vu Văn Lễ.