“Hoàng Đế, nhanh, nhanh, nhanh lên. Tranh thủ thời gian đi cùng ta đi đón cô nhỏ của con.”
Trong ngự hoa viên của hoàng cung, Hoàng Đế đang ngắm hoa cùng phi tử được mình sủng ái nhất thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét hùng hổ của Thái Thượng Hoàng nhà mình, vẻ mặt y trở nên ngây ngốc: “Phụ hoàng, lời của người nói là có ý gì? Cái gì mà cô nhỏ? Con có cô nhỏ ư?”
Thái Thượng Hoàng không nói hai lời, lập tức đập cho thằng con ngốc nhà mình một cái, hung dữ nói: “Nói nhảm, nhà ai chẳng có cô nhỏ?”
Hoàng Đế: “…”
Nhà ai cũng có cô nhỏ à? Sao y không biết?
Đột nhiên, đầu Hoàng Đế lóe lên, y nhớ ra chuyện gì đó, lập tức giật mình, chợt bừng hiểu ra. Y kinh ngạc hỏi: “Phụ hoàng, người mà nói chẳng lẽ là của vị kia...?”
Thái Thượng Hoàng xoa xoa cái cằm chẳng có lấy một cọng râu của mình, khẽ gật đầu rồi ra vẻ thần bí, nói: “Không sai, đó chính là con gái của chú nhỏ thần thông quảng đại kia của ta. Chú ấy tuổi già mới có con, sinh được một cô con gái. Ha ha, cuối cùng ông đây cũng là người có tiểu muội muội đấy nhé.”
Nói đến đây, nụ cười trên gương mặt Thái Thượng Hoàng càng lớn hơn nữa, ngoác đến tận mang tai.
Không vì cái gì khác, chỉ vì trong hoàng gia có rất ít tiểu công chúa, phần lớn là tiểu hoàng tử, lúc nào cũng nghịch ngợm khiến người ta mỏi miệng, chẳng đáng yêu bằng tiểu công chúa mềm mại gì cả.
Hơn nữa, trong thư chú nhỏ có nói, tiểu muội muội này của ông là phúc tinh của Đại Tần, phải cung phụng thật cẩn thận mới được.
“Không phải chứ, ông ấy vẫn chưa đi về cõi tiên ư? Thế ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Biểu cảm trên gương mặt Hoàng Đế hiện rõ sự ngạc nhiên và hoảng hốt, nghe thấy ông mình còn sống, còn sinh được một đứa con, y cảm thấy kinh hãi hơn cả chuyện nghe thấy lợn mẹ biết trèo cây.
Nhưng mà, câu trả lời mà Thái Thượng Hoàng dành cho y là một cái tát thẳng trán.
“Con cháu bất hiếu, cái gì mà đi về cõi tiên? Chú nhỏ của ta là ai cơ chứ, từ nhỏ chú ấy đã đi theo cao nhân để tu luyện, có thể giống người phàm như chúng ta ư? Vả lại, chú ấy cũng không già, ít nhất là trẻ hơn ta, cũng chỉ lớn hơn con có mấy tuổi thôi, có con gái thì lạ lắm à?” Thái Thượng Hoàng không vui, lập tức mắng chửi, chẳng thèm giữ cho Hoàng Đế chút mặt mũi nào.
Hoàng Đế rất tủi thân, nào còn dáng vẻ mà một vị Cửu Ngũ Chí Tôn nên có, trái lại càng giống một đứa con ngoan ngoãn nghe phụ hoàng nhà mình dạy dỗ.
“Phụ hoàng, người có thể chừa cho con chút thể diện không, ái phi của con vẫn còn ở đây đó.” Hoàng Đế cảm giác mặt mình nóng rát, không phải vì bị đánh đau, mà vì mất mặt.
Lâu lắm rồi y không bị phụ hoàng nhà mình dạy dỗ như thế này đâu.
Mặc dù y rất hoài niệm, nhưng lúc này đang ở trước mặt cả đống người đó, còn ở trước mặt ái phi của mình nữa chứ, thể diện của y bị ném sạch rồi.